Hà Hàn nói: "Anh Nhẫn, anh đi đâu thế?"
Giang Nhẫn không trả lời anh ta, đi thẳng một đường ra ngoài.
Người trong ban tổ chức làm việc vô cùng gọn gàng linh hoạt, phần
thưởng dành cho ba người đứng đầu được ban phát tại chỗ. Mỗi thí sinh
được trao bằng khen tương ứng với thứ hạng của mình, còn có một chiếc
thẻ ngân hàng kèm theo.
Lư Nguyệt đứng bên cạnh Mạnh Thính, sắc mặt khó coi.
Nhiều năm qua người giành giải nhất chính là cô ta, lúc ban đầu đã
cầm chắc chiến thắng trong tay, ấy vậy mà bị Mạnh Thính đoạt lấy.
Nhưng nói cho cùng cũng là do vấn đề tâm lý của Lư Nguyệt, tâm tư
cô ta đều gửi gắm trên người Giang Nhẫn, đối với việc ôn luyện không mấy
chú tâm, mấy năm trước đi thi còn đạt được 140 điểm, năm nay chỉ được
136 điểm. Suy cho cùng cô ta còn trẻ người non dạ, suy nghĩ trong lòng đều
hiện ra rõ ràng.
Lúc lên sân khấu nhận giải Lư Nguyệt đã điều chỉnh tốt thái độ, hướng
về phía Mạnh Thính mỉm cười: "Chúc mừng đàn em nhé."
Mạnh Thính không rành về mấy vấn đề giao thiệp, nghe vậy cũng nhẹ
nhàng đáp lại: "Cảm ơn, em cũng chúc mừng đàn chị Lư Nguyệt."
Lư Nguyệt thầm cười lạnh, chỉ là một giải quán quân thôi không phải
sao? Dạng người như Mạnh Thính, cô ta từ nhỏ đã gặp qua nhiều rồi, nghèo
túng đơn sơ, xám xịt bụi bậm, trừ thành tích đáng nói ra thì còn có sở
trường gì nữa chứ.
Còn Lư Nguyệt thì sao? Cô ta xinh đẹp, gia cảnh sung túc, thành tích
tốt chỉ là thứ để cô ta dệt gấm thêu hoa mà thôi. Những gì cô ta có, cả đời
Mạnh Thính cũng không bao giờ có được.