BÍ ẨN VỤ SONG SINH - Trang 123

thương trường cách đây chưa đầy ba tháng. Deering hỏi ông ta rằng trên sổ
sách ông ta có ghi bán loại gỗ ấy cho ai không và Barbara nói rằng ông ta
không bán loại gỗ đó cho ai cả. Ông chỉ đưa cho ba người loại mẫu gỗ đó
để thí nghiệm mà thôi. Ba người này là ba khách hàng thân thuộc.

— Có phải bị cáo là mộ trong ba khách hàng đó không? - Deering hỏi.
— Đúng vậy. Tôi có đưa cho ông Gilman một mẫu.
Deering nói:
— Tôi sẽ đưa ông xem một miếng gỗ và hỏi ông có phải đó là miếng gỗ

ông đã đưa cho ông Gilman không?

— Vâng, đó là một phần của miếng gỗ ấy. Miếng gỗ tôi đưa cho ông ta

đã được cưa làm hai và đây là một phần của nó.

— Tôi xin được đánh dấu miếng gỗ này làm bằng chứng - Deering nói.
— Tôi không phản đối - Mason nói - Thực ra nếu quý vị xác định rằng

mảnh gỗ đó đã tìm thấy trong xưởng mộc của ông Gilman thì tôi cũng sẵn
sàng đề nghị nó là bằng chứng trong vụ án này.

— Vâng, tôi xác định như vậy - Deering nói, cung cách lộ vẻ ngạc nhiên,

thắc mắc.

— Tôi đề nghị nó là bằng chứng - Mason nói.
Chánh án Alvord nhìn Mason định nói điều gì nhưng lại thôi và tuyên

bố:

— Tốt lắm. Miếng gỗ được ghi nhận làm bằng chứng theo đề nghị. Tiến

hành và tiếp tục.

— Thưa quý toà, tôi không còn hỏi nữa.
— Không có chất vấn - Mason nói.
— Xin mời Warren Lawton - Deering nói.
Lawton tuyên thệ với tư cách là chuyên viên kỹ thuật của Nha Cảnh sát

thành phố Los Angeles.

— Tôi xin hỏi, có phải ông đã nghiên cứu mạt cưa nằm trên váy, trên

giày cũng như ở vớ của nạn nhân phải không?

— Vâng, tôi có mặt lúc dùng máy hút bụi, hút các mạt cưa nằm trên

người của bà Vera Martel.

— Các mạt cưa này có cùng loại với bằng chứng được ghi nhận là bằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.