BI KỊCH CUỐI CÙNG - Trang 203

“Điều đó khiến em nghĩ rằng có hai người ở trong ngôi nhà đêm qua à?

Tại sao không phải là chính kẻ đột nhập - cái từ rắc rối chết tiệt! - đã tự tìm
thấy cái ngăn ấy, sau khi hắn ta xong việc với cái rìu?”

“Ồ, thông minh đấy,” Patience cướp lời, “đầu tiên là chúng ta đã thấy cái

ngăn đó được giấu rất khôn ngoan. Thực tế là Bolling đã biết rằng cái ngăn
ấy ở đó khi nhìn vào cánh cửa mở khiến ông ta tìm được hoa văn hoa hồng.
Với một cánh cửa đóng và cả bức tường trống trơn như thế, chỉ có một
phần triệu cơ hội cho người tìm kiếm có thể tìm ra đúng cơ quan, đúng cái
hoa văn ấy, rồi phải xoay nó hai lần, như Bolling đã làm để mở cửa. Nói
cách khác, cái ngăn này không thể nào bị tìm thấy một cách tình cờ được.
Nếu như kẻ đột nhập biết được cái hoa văn và ngăn rỗng ấy thì hắn ta cần
gì phải tìm kiếm nữa. Vậy nên em mới nói kẻ đột nhập không phải người
đã xoay hoa văn, mở ngăn rỗng, lấy thứ ở trong đó đi và để cửa mở. Nếu
không phải kẻ đột nhập thì đó chắc chắn là người khác, và do đó có hai
người, anh thân yêu ạ. Q.E.D

*

“Đúng là một quý cô thám tử,” Rowe vui sướng. “Pat, em đúng là một

viên ngọc quý. Việc này thật vô cùng hợp lý. Và cũng có một kết luận khác
nữa. Khi nào thì tên còn lại, nếu như hắn có thật, tìm thấy cái ngăn ấy? Hắn
ta tới trước hay sau tên đột nhập?”

“Dĩ nhiên là sau rồi, thưa thầy. Nếu như người mở ngăn kéo tới trước, rồi

sau đó mới là kẻ đột nhập, thì hắn hẳn phải thấy cánh cửa ngăn này đang
mở và do đó hắn cũng biết luôn nơi cất giấu. Kết quả là: hắn chẳng cần
phải xẻ căn nhà ra từng mảnh để tìm nơi cất giấu… Gordon ạ, kẻ đột nhập
đến trước, cũng như hắn ta là người đã giam cầm Maxwell và trói lão trong
gara. Và tiếp theo người thứ hai đến, cái gì xảy ra sau đó chỉ có Chúa mới
biết được.”

Họ yên lặng một lúc lâu. Cả hai cùng nằm trên bãi cỏ, ngước nhìn lên

bầu trời mây bay lưa thưa. Rowe cầm lấy bàn tay cô. Nó vẫn ở đó, cô đã
không rút tay lại.

Sau bữa tối sớm, cả ba trở lại thư phòng của Lane, một căn phòng kiểu

Anh cổ với mùi da thuộc, mùi sách và mùi gỗ cháy. Patience ngồi xuống
cái ghế của ông lão, xé một mẩu giấy và bắt đầu vẽ nguệch ngoạc. Lane và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.