BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 260

của anh ta, tôi cảm thấy mình như một người hoàn toàn trong suốt, tựa hồ
như hết thảy những bí mật trong lòng tôi đều bị anh ta nhìn thấu hết. Tôi vô
cùng bất an vội đứng lên, quơ lấy đống giấy tờ : "Anh cứ làm việc tiếp đi,
tôi ra ngoài trước."

Tay đã chuẩn bị nắm lấy tay nắm cửa, đã nghe thấy tiếng anh ta vang lên

ở phía sau lưng : "Chắc chỉ một hai ngày nữa là về rồi."

Chân tôi hơi khựng lại một chút, rồi vội vàng chạy khỏi phòng làm việc

của anh ta.

Mấy chữ một hai ngày kia, rốt cuộc là hôm nay, hay là ngày mai ? Tôi

gửi cho Tống Dực một tin nhắn, xin anh sau khi trở lại Bắc Kinh lập tức
liên hệ với tôi, tôi thực lo lắng cho anh. Tôi hy vọng lúc anh rời khỏi máy
bay, khởi động di động, có thể nhận được tin nhắn của tôi ngay. Ngày của
tôi trôi qua trong những chờ đợi bất an và lo lắng, một giây dài bằng cả một
năm.

Chiều ngày thứ ba, tôi nhận được điện thoại của Ma Lạt Năng, giọng

nàng ta ngọt ngào như vắt ra mật : "Mạn Mạn, tối nay ra ngoài ăn cơm nhé,
mình muốn cậu gặp anh ấy."

Tôi cố gắng nén chặt những đau khổ của mình, cố gắng chia sẻ hạnh phúc

với nàng : "Được."

Nàng cẩn thận dặn dò tôi địa điểm và thời gian, còn cố ý nói với tôi rằng

đó là một nhà hàng cao cấp, dặn tôi sau khi tan tầm nhớ về thay quần áo
khác. Tôi biết lần này Ma Lạt Năng bối rối thực sự, nên cười ghẹo nàng :
"Nếu anh ta không thích mình thì làm sao bây giờ ? Hai người bọn mình,
cậu chọn ai chứ ?"

Ma Lạt Năng ngang nhiên đáp : "Không đâu, nhất định anh ấy sẽ thích

cậu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.