lại bằng ruy băng màu xanh lá cây đậm. Anh ta liếc nhìn số nhà của chúng
tôi.
"Xin chào," anh ta nói. « Tôi đang tìm một cô Emma Corrigan. »
« Đó là tôi! » Tôi đáp lại với vẻ ngạc nhiên.
« Aha! » Anh ta mỉm cười, và đưa ra một cái bút và một bảng kẹp. "Tốt
rồi, đây đúng là ngày may mắn của cô. Chỉ cần cô ký vào đây..."
Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bó hoa. Hoa hồng, hoa lan nam phi,
những bông hoa tím to đùng tuyệt đẹp... thứ gì đó như những cục len đỏ
sậm tuyệt diệu... những lá dương xỉ xanh sậm... những cái gì đó màu lục
nhạt nhìn như lá măng tây...
OK, có lẽ tôi không biết hết tên của chúng là gì. Nhưng tôi biết được
một điều. Những bông hoa này rất đắt tiền.
Chỉ có một người mới có thể gửi chúng tới.
"Chờ đã," tôi nói mà không cầm lấy bút. "Tôi muốn kiểm tra xem ai gửi
đến."
Tôi cầm lấy tấm thiệp, xé toạc mở nó ra, và nhìn lướt xuống cả lời nhắn
dài dằng dặc, nhưng không đọc một chút nào trong đó, cho đến khi tôi tìm
thấy cái tên ở phần dưới cùng.
Jack.
Tôi cảm thấy choáng váng cảm xúc. Sau tất cả những gì hắn đã làm,
Jack nghĩ hắn có thể lừa bịp tôi với một bó hoa vớ vẩn nào đó sao?
Được rồi, bó hoa khổng lồ, sang trọng.
Nhưng đó không phải là vấn đề chính ở đây.
"Tôi không muốn chúng, cảm ơn nhé," tôi nói, hất cằm lên.
"Cô không muốn chúng sao?" Người giao hàng nhìn chằm chặp vào tôi.
"Không. Hãy bảo với người gửi là cảm ơn, nhưng không, cảm ơn."
"Có chuyện gì vậy?" Một giọng nói hổn hển vang lên bên cạnh tôi, và
tôi nhìn lên và thấy Lissy đang trố mắt nhìn vào bó hoa. "Ôi Trời ơi. Jack
gửi đó à?"
"Phải. Nhưng tớ không muốn nhận chúng," Tôi nói. "Làm ơn mang
chúng đi đi."