"Con phải theo dõi này, Emma," Má nói. "Hãy lựa lấy một vài lời
khuyên!"
Khi tất cả chúng tôi theo dõi, Kerry bắt đầu sải bước quanh phòng. Cằm
chị ta hếch lên, ngực ưỡn ra, mắt cố định ở khoảng giữa, và hông đánh
mạnh từ bên này sang bên kia.
Chi ta trông giống như thứ lai tạp giữa một con đà điểu và một con
người rôbốt trong "Cuộc tấn công của đám người nhân bản vô tính".
"Tất nhiên là cháu phải đi giày cao gót," chị ta nói mà không dừng lại.
"Khi Kerry đi vào trong một sảnh hội thảo, cháu kể cho dì nghe, những
mái đầu quay lại," Nev hãnh diện nói, và nhấp một ngụm rượu. "Người ta
dừng lại và nhìn chằm chặp vào cô ấy!"
Tôi cá là họ làm thế.
Ôi Trời. Tôi muốn cười khúc khích, Tôi không được. Tôi không được
thế.
« Em có muốn thử không, Emma? » Kerry nói. « Bắt chước chị ấy? »
« Ờ... Em không nghĩ vậy, » Tôi nói. « Em nghĩ là em hoàn toàn... chọn
kiểu cơ bản. »
Đột nhiên tôi hơi khịt mũi và lái nó thành một tiếng ho.
« Kerry đang cố giúp con, Emma! » Má nói. "Con phải thấy biết ơn!
Con thật tốt với Emma, Kerry."
Bà tươi cười trìu mến với Kerry, người đang nở nụ cười màu mè đáp lại.
Còn tôi thì uống một hơi rượu.
Vâng, phải rồi. Kerry thực sự muốn giúp tôi.
Đó là lý do vì sao khi tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng kiếm 1 công việc và
hỏi xin chị ta về việc thực tập ở chỗ công ty chị ấy, chị ta đã nói không. Tôi
đã viết cho chị một bức thư dài và kỹ càng, nói rằng tôi hiểu rõ là chuyện
này đẩy chị ấy vào một tình thế bất tiện, nhưng tôi thực sự cảm kích bất kỳ
cơ hội nào, ngay cả là đôi ngày chạy việc vặt.
Và chị ta gửi trả tôi một bức thư từ chối theo khuôn mẫu.
Tôi hoàn toàn quá mất thể diện, tôi không bao giờ kể cho bất kỳ ai. Đặc
biệt là Ba Má.