gắn lên bảng thông báo kể từ lễ Giáng sinh. "Chúng tôi vẫn không biết ai là
người..."
» "... Tôi có hơi quá chén đợt party Giáng sinh lần trước..."«
OK, giờ tôi muốn chết. Ai đó làm ơn giết tôi đi.
"Chào, Emma!" Giọng Katie vọng tới, và tôi nhìn lên thấy cô ấy đang
vội vàng đi vào văn phòng, khuôn mặt hồng lên với sự phấn khích. Khi cô
ấy nhìn thấy Jack Harper, cô ấy chết sững lại. "Ồ!"
"Không sao cả. Tôi chỉ đơn giản như một người nhòm trộm thôi" Anh ta
vẫy 1 tay thân thiện về phía cô ấy. "Tiến lên đi. Nói bất cứ thứ gì cô sắp
định nói."
"Chào Katie!" Tôi xoay xở nói. "Chuyện gì thế?"
Ngay khi tôi nói tên cô ta, Jack Harper lại nhìn lên, một biểu hiện tập
trung trên mặt anh ta.
Tôi không thích cái vẻ tập trung đó.
Tôi đã kể với anh ta điều gì về Katie? Điều gì? Tâm trí tôi tua lại điên
tiết. Tôi đã nói gì? Tôi đã làm gì...
Tôi cảm thấy một cơn chao đảo ở bên trong. Ôi Trời.
» "... chúng tôi có mật mã khi cô ấy vào và nói, "Tôi có thể đi hoàn
thành mấy số liệu với cô được không, Emma?" và điều đó thực sự có nghĩa
là "Chúng ta sẽ chuồn ra ngoài tới Starbucks chứ..."'«
Tôi đã nói cho anh ta mật mã thường dùng của chúng tôi.
Tôi nhìn chặm chằm vào gương mặt háo hức của Katie, cố làm cách nào
đó truyền đạt thông điệp cho cô ấy.
Đừng nói điều đó. Đừng nói cậu muốn trao đổi vài số liệu với tớ.
"Tôi chỉ... ừm..." Cô ấy húng hắng cổ họng theo kiểu làm ăn và liếc có
chủ ý về phía Jack Harper. "Tôi có thể nào đi xem xét vài con số với cô
được không, Emma?"
Mẹ.
Mặt tôi đỏ hết lên. Toàn thân tôi râm ran như kiến bò.
"Cô biết đấy," Tôi nói, với một giọng vui tươi giả tạo, "Tôi không chắc
chuyện này có thể được hôm nay."
Katie nhìn chằm chặp vào tôi với sự ngạc nhiên.