"Tôi có thể cam đoan với ông, thưa ngài, rằng ở chỗ làm quan hệ của
chúng tôi nghiêm chỉnh là đồng nghiệp. Tuy vậy, ở một bối cảnh riêng tư,
Emma và tôi là... vâng, có một mối quan hệ cá nhân."
"Thật tuyệt vời!" Jack nói khích lệ, và Connor rạng rỡ, như một bông
hoa nở rộ dưới mặt trời.
"Trên thực tế," anh ấy hãnh diện nói thêm, "Emma và tôi vừa mới quyết
định chuyển tới sống chung."
"Thế sao?" Jack bắn sang tôi một cái nhìn xác thực ngạc nhiên. "Thật
là... tin tuyệt vời. Các bạn quyết định như thế khi nào? »
« Chỉ mới đôi ba ngày trước, » Connor trả lời. « Ở sân bay. »
« Ở sân bay, » Jack Harper lặp lại sau một quãng im lặng ngắn ngủi. «
Rất thú vị. »
Tôi không thể nhìn Jack Harper nổi. Tôi nhìn chòng chọc xuống sàn.
Sao cái thang máy dã man này không thể đi nhanh hơn chứ?
"Tốt rồi, Tôi chắc chắn các bạn sẽ rất hạnh phúc bên nhau," Jack Harper
nói với Connor. "Các bạn có vẻ rất hợp nhau."
"Ồ chúng tôi có!" Connor nói ngay lập tức. "Đầu tiên cả hai chúng tôi
đều yêu nhạc jazz."
"Thật thế sao?" Jack nói trầm ngâm. "Cậu biết đấy, tôi không thể cho
rằng có bất cứ thứ gì trên thế gian lại hay hơn là một tình yêu nhạc jazz
được chia sẻ."
Anh ta đang phí báng tôi. Thật không thể chịu nổi.
"Thật sao?" Connor nói hăm hở.
"Nhất định rồi." Jack thêm vào. "Ý tôi là jazz, và... phim của Woody
Allen."
"Chúng tôi thích phim của Woody Allen!" Connor nói với sự kinh ngạc
thích thú. "Không phải sao, Emma!"
"Vâng," Tôi nói hơi khàn khàn. "Vâng, chúng tôi có."
"Giờ Connor, kể cho tôi," Jack tỉ tê. "Cậu có bao giờ thấy..."
Nếu anh ta nói 'điểm G' tôi sẽ chết. Tôi sẽ chết. Tôi sẽ chết.
"... sự có mặt của Emma ở đây làm sao nhãng không? Bởi vì tôi không
thể tưởng tượng tôi có thể!" Jack mỉm cười thân tình với Connor, nhưng