BÍ MẬT CỦA JANE - Trang 48

kèm một thanh Hershey’s Big Block nữa rồi. Nếu không phải vì nụ cười
tinh quái khiến cô suy nghĩ những điều tội lỗi và nhớ lại cảnh cái mông trần
của anh, cô có thể đã không phải nghe chính mình lắp bắp về cô tiếp viên
hàng không như một ả gái ghen tuông.

Cô không thể đảm đương nổi việc bất kỳ một cầu thủ nào coi cô là gì đó

khác ngoài tính chất công việc. Sự tiếp đãi của họ đối với cô đã ấm áp lên
chút ít kể từ khi họ đến. Họ nói chuyện với cô về các công thức nấu ăn và
trẻ con, như thể vì có một dạ con mà hiển nhiên cô sẽ có hứng thú với
những chuyện đó. Nhưng nếu cô lôi khúc côn cầu ra, miệng họ sẽ ngậm
chặt lại như sò.

Jane đọc lại đoạn đầu cột báo của cô và thay đổi vài chỗ.

Cô gái Độc thân trong thành phố

Chán ngấy việc nói về các sản phẩm chăm sóc tóc và cánh đàn ông với

những rắc rối về việc gắn bó lâu dài, tôi xoay sang bạn bè tôi và chú ý vào
ly margarita với bim bim ngô. Khi tôi ngồi đó nhìn vào con vẹt và cái mũ
trang trí kiểu Mexico, tôi tự hỏi có phải chỉ đàn ông mới là người mắc
chứng sợ gắn bó hay không. Ý tôi là, chúng tôi ngồi đây, bốn người đàn bà
ba mươi tuổi chưa bao giờ kết hôn, và ngoại trừ Tina từng thử sống chung
với ông chủ cũ, chẳng ai trong số chúng tôi từng có một mối quan hệ gắn
bó thực sự. Vậy là do họ, hay là do chúng tôi?

Có một câu nói gần giống thế này. "Nếu bạn đặt hai kẻ điên trong cùng

một căn phòng một trăm người thì chúng sẽ vẫn tìm được nhau". Vậy có
còn vì lý do gì khác nữa không? Gì đó sâu sắc hơn chuyện đơn thuần là
thiếu những người đàn ông bình thường còn độc thân?

Có phải là bốn chúng tôi đã "tìm thấy" nhau không? Có phải chúng tôi là

bạn bè vì chúng tôi thực lòng thích thú sự bầu bạn của nhau không? Hay tất
cả chúng tôi đều là người điên hết cả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.