BÍ MẬT CỦA NAOKO - Trang 254

Gương mặt ông Sanro đột nhiên trở nên hốt hoảng. Hirasuke nhìn Naoko.
Nàng đang gục xuống khóc, tay vẫn cầm bát nước chấm và đũa. Nước mắt
rơi lã chã, thấm cả xuống chiếu.

Bây giờ không phải lúc để đùa. Chắc Monami cho nhiều mù tạt quá. Không
ai nói được câu gì. Tất cả đều nhìn Naoko.

“Sao thế?” Hirasuke lên tiếng.

Naoko khẽ mỉm cười. Nàng lấy khăn mùi soa từ trong túi xách để bên cạnh
lau nước mắt.

“Cháu xin lỗi.” Nàng cúi đầu.

“Chắc là ông nói điều gì không phải rồi.” Sanro đặt tay lên mái đầu chẳng
còn mấy tóc.

“Không phải đâu. Cháu xin lỗi.” Naoko xua tay. “Tại cháu nhớ mẹ. Mẹ
cháu bảo là mẹ thích mì của ông. Cháu muốn mẹ cháu được ăn mì này... thế
là cháu khóc.”

Yoko cũng bắt đầu sụt sùi. Ông Sanro tuy không khóc nhưng nét đau buồn
hiện rõ trên nét mặt.

Hirasuke và Naoko được xếp ở phòng rộng tám chiếu đối diện với phòng
ăn ban nãy, ở giữa là hành lang đi lại. Trước đây phòng này dùng làm nhà
kho nhưng giờ đã được dọn dẹp sạch sẽ. Yoko và Tomio mang lại hai bộ
chăn đệm, trải cạnh nhau.

Sau khi Yoko đi, Naoko thì thào: “Hỏng mất rồi.”

“Việc em khóc ban nãy á?” Hirasuke hỏi.

“Vâng.” Naoko gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.