BÍ MẬT CỦA NAOKO - Trang 255

“Trước đó em cực kỳ bình tĩnh. Không hề thấy quá xúc động gì cả. Thậm
chí em còn suýt phì cười khi nghe bố xưng ông với em cơ. Nhưng món mì
soba đó...” Naoko nắm chặt bàn tay đang để trên đầu gối. “Đó là mì soba
của bố. Hương vị đó em đã ăn từ hồi còn bé. Bao nhiêu chuyện bỗng nhiên
hiện ra trong đầu em, rồi nước mắt cứ thể chảy ra. Em không muốn khóc
đâu nhưng không dừng lại được.”

Nước mắt lăn thành vệt dài trên má Naoko. Nước mắt chảy xuống tận cằm
và đọng lại thành giọt.

Hirasuke lại gần Naoko, ôm lấy bờ vai nàng. Ngực áo gã thẫm ướt nước
mắt của Naoko.

“Bố à,” Naoko nói, mặt vẫn áp vào ngực Hirasuke. “Mình mau về Tokyo
thôi. Nơi này đúng là quá khổ sở đối với con.”

“Ừ được rồi.” Hirasuke nói, trong bụng thầm nghĩ giờ có hai người Naoko
phải gọi là “bố”.

Hôm sau rất đông họ hàng nhà Naoko tới chơi. Bởi hôm nay có lễ cúng
nữa. Hirasuke và Naoko có mỗi việc phải chào thôi cũng mệt lả cả người.
Hầu hết mọi người đều ngạc nhiên khi trông thấy Naoko: “Trời, giống
Naoko quá.” Một bà cô trước đây rất yêu chiều Naoko còn khóc lóc bảo:
“Cứ như là con Naoko sống lại ấy.”

Sau khi tất cả cùng viếng mộ về, mọi người cùng ăn uống ở phòng khách
giống như tối hôm trước. Hôm nay tấm bình phong ngăn với phòng bên
cạnh đã được dỡ ra nên phòng trở nên khá rộng.

“Cháu Monami có bạn trai chưa?” Em họ của Naoko hỏi. Đó là một phụ nữ
phốp pháp, rất hay cười.

“Làm gì có ạ.” Naoko trả lời với giọng điệu đúng là của một học sinh cấp
III.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.