BÍ MẬT CỦA NAOKO - Trang 82

Sự im lặng đến khó xử kéo dài một, rồi hai phút. Sau đó cánh cửa lại mở ra,
Yamamoto Yukari thò mặt vào. “Tôi đã gọi chị ta rồi.”

“Mời cô ấy vào.” Hayashida bảo.

Một người phụ nữ nhỏ thó và gầy guộc nối gót Yamamoto Yukari bước
vào. Trông chị ta tiều tụy và xanh xao đến đáng thương dưới ánh đèn huỳnh
quang. Bờ vai tấm áo len cài khuy ướt nước. Có lẽ chị ta đã đi bộ dưới trời
mưa tới đây.

“Tôi là vợ anh Kajikawa.” Chị ta nói, mặt hơi cúi gằm. Giọng nói cũng
mỏng manh như cơ thể vậy. “Chỉ vì một sai sót mà chồng tôi đã cướp đi
những người thân yêu nhất của các vị, tôi thành thật xin lỗi.” Nói rồi chị ta
cúi gập người. Từ vị trí của Hirasuke cũng có thể thấy rõ đôi vai nhỏ bé ấy
đang run lên.

Không khí trong phòng nặng trĩu. Toàn bộ sức nặng ấy dường như đang
chất cả lên cái cơ thể nhỏ bé của chị ta và cơ hồ sắp đè nát nó. Nhưng rồi
chị ta lại từ từ ngẩng đầu lên. “Chồng tôi tuy đã mất song tôi mong được
thay mặt chồng mình tạ tội với các vị bằng mọi khả năng có thể. Chính vì
để nói ra điều này mà tôi mới mạn phép có mặt ở đây ngày hôm nay.” Được
nửa chừng, giọng chị ta bỗng run lên. Chị ta đưa chiếc khăn mùi soa đang
cầm trên tay lên chấm mắt.

“Anh Hayashida!” Đúng lúc đó một người đàn ông mặc áo vest đứng bật
dậy nói. “Cớ gì mà anh gọi người này tới đây?”

“Cái đó là vì...”

Hayashida toan giải thích thì chị ta cất tiếng: “Đó là do tôi đề nghị. Tôi đã
nói khó với...”

“Cô im đi,” người đàn ông mặc áo vest cắt ngang. “Tôi đang hỏi anh
Hayashida.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.