BÍ MẬT CỦA NHỮNG BÍ MẬT - TẬP 1: BÀI NÓI VỀ BÍ MẬT CỦA HOA VÀNG - Trang 349

345

“Bây giờ, con trai, bố mẹ không thể có một đứa con nhỏ
trong nhà mà cứ liên tục dùng loại ngôn ngữ này. Cho
nên bố mẹ đã quyết định rằng nếu con không tự phá vỡ
thói quen này, cái gì đó quyết liệt phải được thực hiện. Bố
mẹ cho con lời cảnh cáo thẳng rằng ngay lần sau mà bố
mẹ nghe thấy lời chửi trong nói chuyện của con, con đơn
giản phải thu xếp túi xách và ra khỏi nhà này. Bố mẹ
không thể chịu đựng được ngôn ngữ đó thêm nữa. Hiểu
chưa?”

Nó chẳng nói gì cả, mặc dầu nó có gật đầu. Nhưng

thói quen này, dường như vậy, là quá lớn nó không thể
phá bỏ ngay lập tức được, và họ sớm nghe thấy nó rải rác
đệm lời chửi ưa thích trong nói chuyện.

Mẹ nó nói, “Con trai, bố mẹ đã cho con lời cảnh cáo

thẳng và bây giờ con phải đi. Xếp túi xách lại.”

Cậu bé đi vào phòng ngủ, một cách miễn cưỡng,

đóng gói va li, nói lời tạm biệt mẹ nó và ra đi. Nó không
biết cái gì trong thế giới mà nó sẽ làm, cho nên nó ngồi
trên bậc cửa trước cố tập trung ý nghĩ. Khi nó đợi ở đó
một bà hàng xóm đi qua, nhìn nó và hỏi, “Mẹ cháu có nhà
không, cháu?”

Nó nhìn bà ấy với khuôn mặt chua chát, và nói,

“Cháu phải biết cái khỉ gì? Cháu không sống ở đây nữa
đâu.”

Bạn không thể ép buộc được, bạn không thể kìm

nén được, bạn không thể ra lệnh được cho những điều
này. Những điều này cần hiểu biết. Và bố mẹ đang làm
điều đó mọi lúc, cứ nói, “Không làm cái này, làm cái kia”
- chỉ cho mệnh lênh, không bao giờ cho hiểu biết, sáng
suốt. Trẻ con cần sáng suốt, không cần mệnh lệnh. Chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.