BÍ MẬT CỦA NHỮNG BÍ MẬT - TẬP 1: BÀI NÓI VỀ BÍ MẬT CỦA HOA VÀNG - Trang 372

368

nhìn, tâm cũng được hướng tới đó. Làm sao nó có
thể được hướng đồng thời lên và xuống? Mọi điều
đó ngụ ý lẫn lộn ngón tay chỉ trăng với bản thân
trăng.
Vậy thì cái gì thực sự được ngụ ý bởi điều này?
Cách diễn đạt ‘chỏm mũi’ được chọn lựa một cách
khéo léo. Mũi phải phục vụ cho mắt như nguyên tắc
chỉ đạo. Nếu người ta không được hướng dẫn bởi
mũi, hoặc người ta mở to mắt và nhìn vào khoảng
cách, để cho mũi không được nhìn thấy, hay mi mắt
khép lại quá nhiều, để cho mắt nhắm lại, và lần nữa
mũi không được nhìn thấy. Nhưng khi mắt mở quá
to, người ta phạm sai lầm hướng chúng ra ngoài,
bởi thế người ta dễ dàng bị sao lãng. Nếu chúng
khép lại quá nhiều, người ta phạm sai lầm để cho
chúng quay vào trong, bởi thế người ta dễ dàng
chìm vào trong mơ màng mộng mị. Chỉ khi mí mắt
hạ thấp đúng tới một nửa thì chỏm mũi mới được
thấy theo cách đúng. Do đó, điều đó được lấy như
nguyên tắc chỉ đạo. Điều chính là hạ thấp mí mắt
theo cách đúng, và thế rồi cho phép ánh sáng tràn
vào trong bản thân nó; không nỗ lực nào, muốn ánh
sáng chảy vào trong một cách tập trung. Nhìn vào
chỏm mũi chỉ phục vụ như việc bắt đầu của tập
trung bên trong, để cho mắt được mang vào hướng
nhìn đúng, và thế rồi được giữ làm nguyên tắc chỉ
đạo: sau đó, người ta có thể để nó là vậy. Đây là
cách thợ nề treo đường ống nước. Ngay khi người
đó treo nó lên, người đó hướng dẫn công việc của
mình bằng nó mà không liên tục làm mình bận tâm
phải nhìn vào đường ống nước.

Người ta nhìn bằng cả hai mắt vào chỏm mũi, ngồi
thẳng và trong tư thế thoải mái, và giữ cho tâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.