BÍ MẬT CỦA NHỮNG BÍ MẬT - TẬP 1: BÀI NÓI VỀ BÍ MẬT CỦA HOA VÀNG - Trang 435

431

Nagarjuna nói, “Thế thì điều đó đơn giản chỉ ra rằng

anh chưa bao giờ gặp được thánh nhân nào mãi cho tới
giờ. Họ phải đã từng là cựu kẻ trộm, bằng không ai quan
tâm anh là ai? Và tại sao phải ra điều kiện rằng trước hết
anh phải dừng ăn trộm? Ta sẽ cho anh cách thiền - nó rất
đơn giản. Anh cứ đi ăn trộm đi, chỉ làm một điều này
thôi: làm nó một cách có ý thức vào, làm nó với nhận biết
đầy đủ. Khi anh đi ăn trộm, đi với nhận biết đầy đủ, tỉnh
táo với điều anh làm, và sau mười lăm ngày anh báo cáo
lại cho ta.”

Nhưng đến ngày thứ bẩy kẻ trộm quay lại và anh ta

nói, “Ông lừa tôi. Trong bẩy ngày liên tục tôi đã không
thể nào ăn trộm được. Và không phải là tôi bị ngăn cản;
tôi tới các chỗ có kho báu để sẵn, nhưng tôi không thể
làm được điều đó. Nếu tôi trở nên nhận biết, tôi bắt đầu
cười vào cái ngu xuẩn của tôi. Tôi đang làm gì thế này -
ăn trộm những thứ mà sẽ bị lấy đi khỏi tôi sao? Sớm hay
muộn tôi sẽ phải chết. Toàn thể vấn đề có vẻ trẻ con thế.
Nếu tôi trở nên nhận biết, tôi không thể ăn trộm được;
nếu tôi ăn trộm, tôi mất nhận biết của tôi. Cả hai không
thể đi cùng nhau.”

Nagarjuna nói, “Thế thì anh quyết định đi. Bất kì cái

nào anh chọn, anh có thể chọn. Anh có thể bỏ nhận biết
và ăn trộm, hay nếu anh muốn có nhận biết, thế thì bỏ ăn
trộm.”

Và người này nói, “Tôi đã nếm nhận biết rồi. Không

thể bỏ được nó. Tôi sẽ bỏ ăn trộm vì nhận biết là có giá trị
hơn nhiều, có ý nghĩa hơn nhiều. Tôi chỉ mới nếm trải
chút ít của nó, nhưng điều đó cho niềm vui thế. Và tôi đã
từng ăn trộm cả đời và tôi đã tích luỹ nhiều thứ quí giá
trong nhà tôi, nhưng chúng chưa bao giờ cho tôi niềm vui
nào. Chúng chỉ cho tôi ngày càng nhiều sợ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.