444
Vậy, thế thì, một người có nên không có tưởng
tượng trong tâm trí người đó không? Người ta
không thể sống mà không tưởng tượng. Người ta có
nên không thở không? Người ta không thể sống mà
không có thở. Cách tốt nhất là làm ra thuốc cho
bệnh này. Vì tâm và hơi thở phụ thuộc lẫn nhau,
việc luân quang phải được thống nhất với nhịp của
việc thở. Với điều này, nhĩ quang là ở trên mọi sự
cần thiết. Có nhãn quang và nhĩ quang. Nhãn quang
là ánh sáng được thống nhất của nhật và nguyệt bên
ngoài. Nhĩ quang là hạt mầm được thống nhất của
nhật và nguyệt bên trong. Hạt mầm do vậy là ánh
sáng ở dạng kết tinh. Cả hai có cùng nguồn gốc và
khác biệt chỉ ở cái tên. Do đó, việc hiểu (tai) và việc
sáng tỏ (mắt) là một và cùng một ánh sáng hiệu quả.
Trong việc ngồi xuống sau khi hạ mí mắt, người ta
dùng mắt để thiết lập tiêu chuẩn và thế rồi dịch ánh
sáng xuống dưới. Nhưng nếu việc chuyển vị không
thành công, thế thì tâm được hướng tới việc nghe
việc thở. Người ta phải không có khả năng nghe
bằng tai điều đi ra và lấy vào hơi thở. Điều người ta
nghe thấy là ở chỗ nó không có thanh. Ngay khi nó
có thanh, việc thở là mạnh và nông, và không xuyên
thấu vào trong chỗ mở. Thế thì tâm phải được làm
hoàn toàn nhẹ và không có ý nghĩa. Nó càng được
xả ra nhiều, nó càng trở thành ít; nó càng ít, càng
yên tĩnh hơn. Đột nhiên nó trở thành yên tĩnh tới
mức nó dừng lại. Thế thì việc thở thực được biểu lộ
và hình dạng của tâm đi tới tâm thức. Nếu tâm mà
nhẹ, việc thở là nhẹ, vì mọi chuyển động của tâm
đều ảnh hưởng tới năng lượng thở. Nếu việc thở là
nhẹ, mọi chuyển động của năng lượng thở ảnh