516
và cáu bẳn, người ta có thể giúp họ bằng biện pháp
cứu chữa, nhưng lười nhác giống như bệnh được
chăm sóc bởi thiếu hiểu biết. Sao lãng có thể được
trung hoà, lẫn lộn có thể được loại bỏ, nhưng lười
nhác và lờ phờ là nặng nề và tăm tối. Sao lãng và
lẫn lộn ít nhất cũng có một chỗ, nhưng trong lười
nhác và lờ phờ một mình phần cái là hoạt động.
Trong sao lãng phần đực vẫn hiện diện, nhưng
trong lười nhác bóng tối thuần khiết cai trị. Nếu
người ta trở nên ngủ trong thiền, đó là hiệu quả của
lười nhác. Chỉ việc thở phục vụ cho vượt qua lười
nhác. Mặc dầu hơi thở chảy vào và ra qua mũi
không phải là hơi thở thực, việc chảy vào và ra của
hơi thở thực xảy ra trong kết nối với nó.
Khi ngồi, do vậy người ta bao giờ cũng giữ tâm yên
tĩnh và năng lượng được tập trung. Làm sao tâm có
thể được làm yên tĩnh? Bởi việc thở. Chỉ tâm mới
phải ý thức tới việc chảy vào và ra của hơi thở; nó
phải không được nghe bằng tai. Nếu nó không được
nghe, thế thì việc thở là sáng; nếu sáng, nó là thuần
khiết. Nếu nó có thể được nghe, thế thì năng lượng
thở là thô; nếu thô, thế thì nó bị rắc rối; nếu nó bị
rắc rối, thế thì lười nhác và lờ phờ phát triển và
người ta muốn ngủ. Điều đó là hiển nhiên.
Làm sao dùng tâm cho đúng trong việc thở phải
được hiểu. Nó là việc dùng mà không dùng. Người
ta chỉ phải để cho ánh sáng rơi rất nhẹ lên việc
nghe. Câu này chứa một nghĩa bí mật. Để cho ánh
sáng rơi xuống có nghĩa gì? Nó là việc toả ra tự
phát của nhãn quang. Mắt chỉ nhìn vào trong và
không ra ngoài. Cảm thấy sáng mà không nhìn ra
ngoài nghĩa là nhìn vào trong; nó không liên quan