2
ngai vàng, như, khi vua thiêng lập kinh và ban yếu
lệnh, chư hầu vào triều cống; hay như, khi chủ yên
tĩnh và bình thản, kẻ hầu nam nữ tuân lệnh theo
cách của họ, từng kẻ làm việc của mình.
Do đó ông chỉ phải làm luân quang; đó là mật pháp
sâu nhất và kì diệu nhất. Quang dễ luân, nhưng khó
trụ. Nếu luân đủ lâu, tự nó tụ. Đó là tình cảnh của
câu: “Ông lặng thăng buổi sáng.”
Khi làm yếu pháp này ông không cần tìm bí kíp
khác, chỉ phải tụ ý vào nó. Bằng tụ ý, ông có thể
thăng và sẽ được sinh trên thiên giới.
Hoa Vàng là thuốc trường sinh bất lão. Tuy nó dụng
công chính xác, vậy mà linh động tới mức để hiểu
nó cần cực minh và tuệ, và biết toàn hấp và yên bình
nhất. Kẻ vô thượng minh và tuệ này, không tìm được
cách; kẻ vô thượng thừa để hấp thu và yên bình,
không giữ được nó.
Một chuyện ngụ ngôn.
Ngày xưa có một thuật sĩ rất giầu, có rất nhiều cừu.
Nhưng đồng thời thuật sĩ này lại rất hà tiện. Ông ta không
muốn thuê người chăn cừu, cũng chẳng muốn dựng hàng
rào quanh bãi cỏ nơi cừu ăn cỏ. Cừu thường đi lang thang
vào rừng, rơi xuống hẻm núi, và cứ thế, và trên hết tất cả
chúng chạy mất, vì chúng biết thuật sĩ muốn dùng thịt và
da của chúng, và điều này chúng không thích.
Cuối cùng thuật sĩ tìm ra một biện pháp. Ông ta thôi
miên lũ cừu và gợi ý cho chúng trước hết rằng chúng là
bất tử và chẳng điều hại nào được làm với chúng khi
chúng bị thuộc da, rằng ngược lại, điều đó sẽ là rất tốt cho
chúng và thậm chí còn là vui thú.