BÍ MẬT CỦA NHỮNG BÍ MẬT - TẬP 2: BÀI NÓI VỀ BÍ MẬT CỦA HOA VÀNG - Trang 112

108

Và Mulla nói, “Trông đấy! Mười lăm ngày trước

ông bác tôi mất và ông ấy đã để lại cho tôi năm mươi
nghìn ru pi.”

Hàng xóm nói, “Nhưng điều này chẳng có lí do nào

để buồn cả! Anh đáng phải hạnh phúc chứ.”

Mulla nói, “Trước hết anh nghe cả câu chuyện đã.

Và bẩy ngày trước ông bác khác của tôi chết và để lại cho
tôi bẩy nghìn ru pi. Còn bây giờ thì chẳng có gì nữa.
Chẳng ai chết, chẳng cái gì xảy ra. Một tuần qua rồi, và
tôi thực sự buồn.”

Nếu vui của bạn do cái gì đó gây ra, nó sẽ biến mất,

nó sẽ là nhất thời. Nó sẽ sớm rời bỏ bạn trong nỗi buồn
sâu sắc. Mọi niềm vui đều bỏ bạn trong nỗi buồn sâu sắc.
Nhưng có một loại niềm vui khác, đó là dấu hiệu xác
nhận: rằng bạn đột nhiên vui chẳng bởi lí do nào cả. Bạn
không thể chỉ ra được tại sao. Nếu ai đó hỏi, “Tại sao bạn
vui?” bạn không thể trả lời được.

Tôi không thể trả lời tại sao tôi vui vẻ. Không có lí

do. Bây giờ vui vẻ này không thể bị quấy rối. Bây giờ bất
kì cái gì xảy ra, nó sẽ tiếp tục. Nó có đó hết ngày nọ tới
ngày kia. Bạn có thể trẻ, bạn có thể già, bạn có thể sống,
bạn có thể chết - nó bao giờ cũng có đó. Khi bạn đã tìm ra
niềm vui nào đó mà vẫn còn mãi - hoàn cảnh thay đổi
nhưng nó vẫn còn lại - thế thì bạn chắc chắn đang tới gần
hơn với phật tính. Đây là dấu hiệu xác nhận.

Nếu niềm vui tới và đi, điều đó chẳng mấy giá trị,

điều đó là hiện tượng trần gian. Khi niềm vui còn mãi,
không gián đoạn và liên tục - dường như bạn đang ngất
ngây, không thuốc nào bạn vẫn bị say, dường như bạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.