BÍ MẬT CỦA NHỮNG BÍ MẬT - TẬP 2: BÀI NÓI VỀ BÍ MẬT CỦA HOA VÀNG - Trang 123

119

Dần dần, dần dần ý tưởng này nảy sinh trong bạn

rằng tất cả những thứ này sẽ bị lấy đi khỏi bạn, chết sẽ tới
và sẽ triệt tiêu mọi thứ: bạn trở nên kinh hoàng, sợ nảy
sinh. Từ sợ, bạn bắt đầu nghĩ tìm cái gì đó mà sẽ không bị
lấy đi khỏi bạn: Thượng đế, chân lí, chứng ngộ, niết bàn,
hay bạn có thể cho nó bất kì cái tên nào. Bây giờ bạn bắt
đầu tìm niết bàn, chứng ngộ, Thượng đế, samadhi theo
cùng cách như bạn đã từng tìm tiền, quyền, danh - bởi vì
bạn đã biết một logic, bạn đã học một chương trình. Bây
giờ chương trình này nói, “Mình không thể có được tiền
mà không kiếm nó, làn sao mình có thể có được chứng
ngộ mà không tìm nó? Cho nên tìm, kiếm, tranh đấu, vật
lộn đi.” Và có toàn thể điểm nút của vấn đề - và bạn trở
nên lố bịch.

Tiền phải được tìm nếu bạn muốn có nhiều tiền,

nhưng chứng ngộ đã có đó rồi. Bạn mang nó cùng bạn.
Nó là mặt nguyên thuỷ của bạn. Nó là cái trống rỗng của
bạn, tâm thức của bạn. Nó là bản thể bạn. Khi bạn chết,
mọi thứ khác sẽ chết ngoại trừ chứng ngộ của bạn, ngoại
từ tâm thức của bạn. Không ai có thể lấy nó đi khỏi bạn
được.

Nhưng logic mà bạn đã học trong thế giới làm bạn

phát rồ. Nó rất logic cho tìm, kiếm tiền, quyền, tên tuổi,
danh vọng; nó rất phi logic để tìm chứng ngộ. Và thế thì
nó trở thành trò nặng nề, rất nghiêm trang. Đó là lí do tại
sao người tôn giáo trông nghiêm trang thế. Người tôn
giáo không thể nghĩ được ai đó có tính tôn giáo nếu người
đó không nghiêm trang. Nghiêm trang đã trở thành gần
đồng nghĩa với tôn giáo - buồn, mặt dài ra. Bạn có thấy
các thánh nhân của bạn cười không? Đó là lí do tại sao
cái gọi là các thánh nhân Ấn Độ chống lại tôi: họ không
thể tin được rằng người chứng ngộ có thể kể chuyện cười.
Họ không thể tin được!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.