BÍ MẬT CỦA NHỮNG BÍ MẬT - TẬP 2: BÀI NÓI VỀ BÍ MẬT CỦA HOA VÀNG - Trang 124

120

Kinh nghiệm riêng của tôi là ở chỗ chỉ người chứng

ngộ mới có thể kể chuyện cười. Cái gì khác còn lại?
Người đó đã thấy những chuyện cười vĩ đại nhất tất cả
của nó: người đó đã thấy toàn thể cái ngớ ngẩn của việc
tìm chứng ngộ.

Người ta thấy chứng ngộ không phải bởi việc tìm,

mà bởi một ngày nào đó đi tới điểm tuyệt vọng tới mức
người ta vứt bỏ mọi nỗ lực. Trong chính khoảnh khắc đó
người ta trở nên nhận biết về nó: khi việc tìm dừng lại,
việc ham muốn biến mất, bạn bị bỏ lại một mình cùng
bản thể bạn - không đâu mà đi, bạn ở trong.

Cuộc hành trình bên trong không thực là cuộc hành

trình. Khi mọi cuộc hành trình biến mất - không đâu mà
đi, không mối quan tâm nào tới việc đi, bạn đã tìm theo
mọi hướng và mọi hướng đều không được với bạn - trong
tuyệt vọng hoàn toàn bạn đơn giản dừng lại, bạn sụp đổ.
Nhưng chính việc sụp đổ đó là khoảnh khắc của biến đổi.
Không đâu mà đi, bạn ở trong. Không tìm cái gì, chỉ
người tìm kiếm còn lại. Không cố gắng bắt giữ cái gì, bạn
đột nhiên trở nên nhận biết về kẻ bắt giữ. Không quan
tâm tới bất kì đối thể nào - tiền hay chứng ngộ hay
Thượng đế - chỉ tính chủ thế có đó. Bạn quay trở về nhà...
và có tiếng cười lớn, bởi vì bạn bao giờ cũng ở đó rồi.

Tương truyền là khi Bồ đề đạt ma trở nên chứng ngộ

ông ấy đã không thôi cười trong bẩy năm. Có câu chuyện
khác, ở Nhật Bản, về phật cười, Hotei.

Toàn thể giáo huấn của ông ấy chỉ là tiếng cười.

Ông ấy sẽ đi từ chỗ nọ sang chỗ kia, từ bãi chợ này sang
bãi chợ khác. Ông ấy sẽ đứng ở giữa chợ và bắt đầu cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.