139
người, không trong số lượng. Tôi thích chất lượng trong
mọi thứ, không về số lượng. Chúng tôi có thể đã mua ba
mươi xe Ấn Độ thay vì một chiếc này, nhưng điều đó sẽ
là số lượng thôi - và ngay cả ba mươi chiếc này cũng sẽ
không hữu dụng gì.
Nhưng phân vân của họ, tại sao họ không thể hiểu
được điều đó, là ở chỗ họ giả vờ có tính tôn giáo, nhưng
sâu bên dưới toàn thể ám ảnh của họ là có tính vật chất.
Họ mang đạo đức giả, và để hoàn thành đạo đức giả của
họ, toàn thể thế giới tôn giáo Ấn Độ phải thoả hiệp. Nếu
ai đó muốn trở thành thánh nhân, người đó phải sống
trong nghèo nàn cùng cực. Nó gần như một loại tự bạo:
người đó phải tự hành hạ mình. Người đó càng hành hạ
bản thân mình, mọi người càng nghĩ người đó có tính tôn
giáo: “Xem ông ta sống tôn giáo làm sao!”
Sống có tính tôn giáo nghĩa là sống vui vẻ. Sống có
tính tôn giáo nghĩa là sống có tính thiền. Sống có tính tôn
giáo nghĩa là sống thế giới này như món quà của Thượng
đế. Nhưng tâm trí họ bị ám ảnh và họ không thể hiểu
được.
Một khi mục đích của chiếc xe được đáp ứng, nó sẽ
mất đi. Mục đích gần như được đáp ứng, nhưng nó có thể
chỉ ra cho bạn.... Tôi thậm chí có thể tới trong chiếc xe bò
kéo. Điều đó sẽ không là mấy. Nó thậm chí có nhiều màu
sắc hơn, và tôi sẽ tận hưởng đi trên nó nhiều hơn.
Họ tới đây và họ nhìn, và toàn thể vấn đề của họ là
“Tại sao đạo tràng đẹp thế?” Họ muốn cái gì đó bẩn thỉu,
tồi tàn, một chỗ nhếch nhác, và thế thì đó là một đạo
tràng. Họ không thể tin được rằng đạo tràng có thể sạch
sẽ, đẹp đẽ, có cây và hoa, và thoải mái. Họ không thể tin
được vào điều đó. Và không phải là họ không muốn làm
thoải mái cho bản thân họ; họ khao khát điều đó. Thực ra