BÍ MẬT CỦA NHỮNG BÍ MẬT - TẬP 2: BÀI NÓI VỀ BÍ MẬT CỦA HOA VÀNG - Trang 40

36

người ta có thể buông bỏ bản thân mình, tách rời và
không lẫn lộn, đi theo cách độc lập.

Đây là cơ sở: thế thì người ta có thể cho phép bản

thân mình tuôn chảy với luồng chảy của mọi thứ, “người
ta có thể buông bỏ bản thân mình.”


Hơn nữa, người ta phải không rơi thành nạn nhân
của thế giới gài bẫy. Thế giới gài bẫy là chỗ năm
loại quỉ tối tự đùa giỡn. Đây là hoàn cảnh, chẳng
hạn, khi, sau khi nhìn cố định, người ta chủ yếu có
các ý nghĩ về cây khô và tro chết, và vài ý nghĩ về
mùa xuân tươi sáng trên đại lục.

Nhớ lấy, vấn đề lớn nhất cho người tôn giáo là

không quá nghiêm trang, vấn đề lớn nhất cho người tôn
giáo là không quá buồn bã, vấn đề lớn nhất cho người tôn
giáo là không phủ định, vì bình thường điều đó xảy ra.
Người tôn giáo trở nên rất buồn, rất nghiêm trang, rất phủ
định cuộc sống: họ quên tất cả về mùa xuân. Họ chỉ nghĩ
về “cây khô và tro chết.” Họ đã mất cân bằng. Vài ý nghĩ
về mùa xuân tươi sáng trên đại lục phải được nhớ tới.

Người tôn giáo thực là người biết ý thức về khôi hài.

Người tôn giáo thực là người chân thành nhưng không
bao giờ nghiêm trang, hoàn toàn cống hiến cho công việc
của mình nhưng không bao giờ với thái độ ‘linh thiêng
hơn ngươi’, không bao giờ; không bao giờ cảm thấy bất
kì cao siêu nào bởi vì nó, nhưng khiêm tốn. Người tôn
giáo thực là người có thể nhảy múa cùng gió và mưa,
người có thể mỉm cười và khúc khích với trẻ em, người
có thể cảm thấy thoải mái với mọi loại tình huống của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.