BÍ MẬT CỦA NHỮNG BÍ MẬT - TẬP 2: BÀI NÓI VỀ BÍ MẬT CỦA HOA VÀNG - Trang 530

526

nào có thể khai thác được bạn. Con người bao giờ cũng bị
khai thác qua sợ hãi.

Tôi đã nghe....

Có lần Mulla Nasruddin bị lạc trong rừng rậm. Cả

ngày anh ta cố tìm cách ra, mà không thể tìm được - mệt
mỏi, đói, kiệt sức, chảy máu, quần áo anh ta rách bươm vì
rừng thực sự dầy và nhiều gai góc - và trời lại đang tối
dần, mặt trời đã lặn và đêm đang tới.

Anh ta là người vô thần, một người vô thần thâm

căn cố đế, chưa bao giờ cầu nguyện. Nhưng với tình
huống này - nỗi sợ đêm và thú hoang - lần đầu tiên trong
đời anh ta nghĩ tới Thượng đế. Anh ta quên mất mọi luận
cứ của mình rằng anh ta thường biểu lộ chống đối
Thượng đế. Anh ta quì xuống trên đất và anh ta nói, “Lạy
Trời....” vậy mà anh ta nhìn quanh, hơi chút ngượng
ngùng, thừa biết rõ rằng chẳng có ai cả, nhưng dẫu sao
vẫn ngượng ngùng - triết lí vô thần của cả đời rồi!

Nhưng khi nỗi sợ gõ cửa và khi cái chất ở cận kề

thế, ai bận tâm về, triết lí, chủ nghĩa? Ai bận tâm về lí do,
biện luận? “Lạy Trời,” anh ta nói, “xin ngài giúp con ra
khỏi khu rừng này, và con bao giờ cũng sẽ tôn thờ ngài.
Con thậm chí sẽ bắt đầu đi nhà thờ Hồi giáo. Con sẽ theo
mọi nghi lễ của Hồi giáo. Con hứa với ngài đấy! Hãy cứu
con. Tha thứ cho con. Con xin lỗi vì mọi điều con đã từng
nói chống lại ngài. Con là đồ ngu, ngu hoàn toàn. Bây giờ
con biết ngài hiện hữu.”

Ngay lúc đó một con chim bay qua trên đầu và thả

cái gì đó xuống trúng ngay bàn tay đang ngửa ra của anh
ta. “Xin Trời, đừng cho con cứt đó. Con thực sự lạc rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.