89
chảy ngầm, chúng chưa bao giờ rời bỏ bạn. Chúng là sự
hiện diện thường xuyên ảnh hưởng tới con người bạn. Sự
tồn tại của chúng là ở tiềm thức. Bạn có thể không tỉnh
táo về chúng, bạn có thể thậm chí nghi ngờ về sự tồn tại
của chúng nhưng chúng liên tục có đó. Ngay cả khi bạn
đang nghe tôi, có bộ phim đó bên trong bạn, liên tục, vở
kịch đó của những mơ. Do đó bạn không thể nghe được
điều tôi đang nói. Đầu tiên nó phải đi qua mơ của bạn, và
mơ của bạn bóp méo nó; bạn nghe cái gì đó khác mà đã
không được nói. Mơ của bạn bóp méo, mơ của bạn thao
túng, mơ của bạn phóng chiếu, mơ của bạn thay đổi mọi
thứ: tôi nói điều này, bạn nghe điều khác hoàn toàn.
Và những mơ đó là rất mạnh bên trong bạn, và bạn
không biết phải làm gì với những mơ đó. Thực ra bạn đã
trở nên bị đồng nhất với mơ tới mức bạn không biết rằng
bạn là tách rời, rằng bạn có thể quan sát, rằng bạn có thể
ở xa cách, rằng bạn có thể chỉ là người xem. Bạn đã trở
nên quá bị đồng nhất với mơ.
Mới hôm nọ tôi đã nói về Habib đáng thương. Bây
giờ anh ấy đã trở nên bị đồng nhất với việc là nhà phân
tích theo Jung nhiều tới mức anh ấy không thể quan sát
được điều đang xảy ra. Tôi đã nhắc rằng mới chỉ hai ngày
trước, tôi đã kết thúc bài nói của tôi lúc 9:45, và anh ấy đã
viết bức thư lúc 9:55, sau mỗi mười phút. Hôm qua anh
ấy thậm chí còn đi xa hơn: khi tôi đang nói anh ấy viết
thư luôn! Khi tôi thảo luận cùng anh ấy, anh ấy thậm chí
không thể đợi được mười phút. Và đó là điều tôi đã nói:
Đợi chút đi, kiên nhẫn chút đi, suy ngẫm thêm về nó vào.
Bạn không thể hiểu được những điều này ngay lập tức
đâu; bạn không trong trạng thái của hiểu biết, của sáng tỏ,
của cảm nhận. Nhưng trong khi tôi đang nói anh ấy bắt
đầu viết thư. Vào đích xác cùng lúc, khi tôi đang nói, anh
ấy đã viết thư. Bây giờ anh ấy có thể viết cái gì? Tôi thậm