BÍ MẬT CỦA NICHOLAS FLAMEL BẤT TỬ - TẬP 3: NỮ PHÙ THỦY - Trang 147

đích đó. Còn chuyện ba ngày trước, xin để tôi nhắc cho bà nhớ, tôi đã giao Cuốn
sách của Pháp sư Abraham rồi đó.”

“Nhưng ngay cả chuyện đó ông làm cũng không xong đâu,” Bastet thầm thì

rất lạnh lùng. “Cuốn Codex không hoàn chỉnh, thiếu mất hai trang cuối cùng.”
Hơi thở của bà Elder thay đổi và trong bóng tôi Dee chợt ý thức rằng hơi thở mùi
thịt ôi của bà ta đang gần sát vào mặt hắn rất nguy hiểm. “Pháp sư à, ông được
hưởng sự bao bọc bảo vệ của một Elder đầy quyền lực - có lẽ quyền lực nhất
trong hết thảy chúng tôi - và điều đó đã giữ cho ông còn được sống lâu đến thế
này,” Bastet tiếp tục nhấn mạnh. Đôi mắt vàng khè to tướng sáng lóe vọt ra từ
bóng tối âm u, hai con ngươi hẹp như hai lưỡi dao. “Khi những người khác đòi
xử phạt ông hoặc là bắt ông phải chết, thì chủ nhân của ông lại bảo vệ ông.
Nhưng tôi tự hỏi - và tôi không phải là người duy nhất trong số này - tại sao một
Elder lại sử dụng một công cụ đầy vết hỏng hóc như thế chứ?”

Những lời nói làm hắn ớn lạnh. “Bà gọi tôi là gì?” Cuối cùng hắn cũng thì

thào được. Miệng hắn khô queo và lưỡi hắn như phát phình ra trong miệng.

Đôi mắt Bastet lóe sáng. “Một công cụ đầy vết hỏng hóc.”
Dee cảm thấy nghẹt thở. Hắn cố gắng làm dịu xuống trái tim đang giộng

thình thịch của mình. Kể từ lần cuối cùng hắn nghe phải bày từ đó đến nay đã
hơn bốn trăm năm, nhưng chúng vẫn giữ nguyên cảm giác đau đớn sâu sắc in hằn
trong ký ức của hẳn. Hắn không bao giờ quên những thứ đó. Về nhiều mặt những
từ này đã định hình nên cuộc sống của hắn.

Quay mặt đi tránh hơi thở hôi thối của Bastet, Dee tựa trán lên làn kính lạnh

lẽo và nhìn vào màn đêm ngoài kia vụt lóe lên khi đi ngang qua những vệt sáng.
Hắn đang chạy xe qua trung tâm London vào thế kỷ hai mươi mốt, song khi hắn
nhắm mắt và nhớ lại lần gần đây nhất hắn đã cảm thấy giống hệt như thế này, lần
gần đây nhất hắn đã nghe phải đúng những từ này, hắn có cảm giác hắn đang
quay lại với thành phố của Vua Henry VIII.

Ký ức, bị chôn vùi đã lâu nhưng không bao giờ quên được, bỗng ập ùa trở

lại, và hắn biết việc bà Elder sử dụng bảy từ đó chắc không phải do ngẫu nhiên.
Bà ta chỉ muốn cho hắn biết bà ta đã biết về hắn nhiều như thế nào thôi.

Vào ngày 23 tháng Tư năm 1542, một ngày mưa rào lạnh lẽo ở London,

John Dee đang đứng trước mặt cha mình là Roland, trong ngôi nhà của họ ở Phố
Thames. Dee mới mười lăm tuổi - và trông bề ngoài cậu bé có vẻ lớn hơn độ tuổi
đó - nhưng vào lúc ấy cậu bé lại cảm thấy thích mình chỉ mười tuổi thôi. Cậu bé

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.