BÍ MẬT CỦA NICHOLAS FLAMEL BẤT TỬ - TẬP 3: NỮ PHÙ THỦY - Trang 195

bần bật. Bà Phù thủy Endor đã từng biết Cernunnos; hiểu biết lão ta, kinh sợ lão
ta và căm ghét lão ta. Bà Phù thủy đã mất hàng nhiều thế kỷ lùng sục những công
nghệ còn sót lại của Quan chấp chính và hủy diệt tất cả một cách có hệ thống, đốt
cháy các cuốn sách kim loại, nung chảy các đồ tạo tác, giết chết những tay buôn
chuyện chuyên kể đi kể lại các câu chuyện bịa đặt. Bà ta cố hết sức xóa sạch ký
ức về những ng từng thống trị trước thời các Elder. Bây giờ những ký ức ấy lại đe
dọa và áp đảo Sophie.

Một hình thù quái dị gớm ghiếc chuyển động trong đám bụi đất xoáy tít của

đạo quân Wild Hunt còn sót lại, Cernunnos bước ra khỏi lối đi lát kim loại. Sinh
vật ấy di chuyển chầm chậm, không có gì vội vã, cây gậy to tướng của lão tựa hờ
hững trên bờ vai bên trái. Những tua xoắn như những ngọn lửa trắng bò trườn
qua các nhánh gạc của lão, phát ra những tia lửa điện từ nhánh này sang nhánh
kia, làm cho khuôn mặt đẹp như tượng của lão tắm đẫm trong luồng ánh sáng dìu
dịu. Đầu nghiêng nghiêng, lão nhếch mép mỉm cười và dang rộng cánh tay. Cái
miệng lão mấp máy, nhưng lời nói hình thành tận trong đầu người nghe lại không
đồng bộ với cử động của đôi môi, và âm thanh nghe như cả một chục tiếng nói
phát ra cùng một lượt. Cặp song sinh nghe lão nói bằng tiếng Anh với đúng chất
giọng Boston; trong đầu Flamel thì đó lại là thứ tiếng Pháp thời trai trẻ của ông;
Palamedes nghe giọng nói ấy bằng ngôn ngữ du dương nhịp nhàng của vùng sa
mạc Babylon; trong khi tai Shakespeare nghe rõ lão nói tiếng Anh thời nữ hoàng
Elizabeth. “Ta đến để dự tiệc. Ta đến vì cặp song sinh. Thậm chí ta còn đến đây
vì chút tiêu khiển. Ta không bao giờ ý thức được rằng sẽ đến để đón một người
bạn cũ cả.” Cernunnos xòe rộng bàn tay phải, và thanh kiếm đá trong tay cầm của
Josh lóe lên ngọn lửa màu đỏ đen, làn tro sẫm màu xoắn theo hình trôn ốc bay lên
hòa vào bầu không khí đêm. “Cậu có cái gì của ta đấy, cậu bé con. Đưa ta thanh
kiếm của ta nào.”

Josh siết chặt nắm tay trên món vũ khí. “Bây giờ nó là của tôi.”
Thần Sừng phá ra cười nhẹ, gần giống như tiếng khúc khích. “Của cậu ư?

Cậu không hề biết cậu đang cầm cái gì nữa kia mà.” Cernunnos sải bước tiến đến,
bàn chân khổng lồ như chân dê của lão in hằn xuống lớp bùn. Lão ngừng lại ngay
nơi bờ rìa đường hào và cánh mũi lão hinh hỉnh lên, dấu hiệu đầu tiên của một
nét biểu cảm trên gương mặt hoàn hảo của lão.

“Tôi biết đay là cái gì chứ,” Josh nói. Cậu dấn một bước tiến về phía Thần

Sừng. Bây giờ hai người cách nhau khoảng một mét tám đúng bằng với chiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.