BÍ MẬT CỦA NICHOLAS FLAMEL BẤT TỬ - TẬP 3: NỮ PHÙ THỦY - Trang 84

Flamel cố lắc mình thoát ra, nhưng bàn tay nắm chặt của Palamedes vô

phương bẻ gãy. Luồng điện của Nhà Giả kim tóe lửa và rực sáng lên, rồi thình
lình xìu xuống và ông kiệt quệ ngồi thụp xuống.

“Ông có tin tôi không?” Palamedes gặng hỏi.
Nicholas gật đầu. “Tôi tin anh – nhưng, tại sao hắn ta lại ở đây?” Với vẻ đầy

ghê tởm hiện rõ trên gương mặt, Nhà Giả kim ngẩng đầu nhìn người đàn ông nhỏ
nhắn ngồi co rúm người trong căn nhà chòi, đang nhìn săm soi đâu đó trong góc
cửa.

“Ông ấy sống ở đây,” Palamedes nói một cách đơn giản.
“Ở đây! Nhưng hắn ta là…”
“Bạn tôi,” tay hiệp sĩ nói ngắn gọn. “Đã thay đổi nhiều lắm rồi.” Nới lỏng

tay, Palamedes nắm lấy hai vai Nicholas nhấc ông đứng dậy. Xoay tròn người
ông, tay hiệp sĩ kéo chiếc áo khoác da nhàu nát của ông lại cho thẳng thớm; rồi
anh ta thốt ra lời gì đó bằng một thứ ngô ngữ không thể hiểu nổi và mấy con thú
đang vây quanh cặp song sinh nhanh chóng rút lui vào căn chòi trú ẩn.

Josh liếc xống thanh kiếm nằm dưới đất và băn khoăn tự hỏi không biết liệu

cậu có đủ nhanh để với lấy nó hay không. Cậu nhìn lên và thấy đôi mắt màu nâu
sẫm của Palamedes đang chăm chú nhìn cậu. Chàng hiệp sĩ mỉm cười hàm răng
trắng toe sáng và cúi xuống giật phắt thanh Clarent ra khỏi đám bùn đất. “Lâu
quá tôi mới nhìn thấy lại thứ này,” chàng hiệp sĩ nói rất dịu dàng, âm giọng phức
tạp, lại thoáng nghe trong đó chút nguồn góc Trung Đông. Ngay lúc anh ta chạm
thanh kiếm, luồng điện của anh ta nở bung đầy sinh lực bao quanh lấy toàn thân
và chỉ trong giây lát anh ta đã được bọc trong lớp áo giáp dài thời Trung cổ lằm
bằng chuỗi dây xích, kết thành nguyên bộ cùng với cái mũ trùm vừa khít phủ từ
cánh tay cho đến đầu ngón tay và kết thúc phía bên dưới bắp đùi. Mỗi chỗ nối
của áo giáp xích đều phản chiếu lấp lánh. Khi luồng điện anh ta nhạt dần đi, lưỡi
kiếm của thanh Clarent lung linh màu đen ngã sang màu đỏ, loang loáng như dầu
trên mặt nước, và một âm thanh, như gió thổi qua bãi cỏ dài, vi vu rì rào từ bên
này sang bên kia lưỡi kiếm.

“Không!” Lưỡi kiếm đá đen lại lung linh một màu đỏ sóng sánh như máu,

và Palamedes rùng mình hít thật sâu rồi đột nhiên thả rơi thanh kiếm, mồ hôi rịn
ra lấp lánh trên làn da sậm. Món vũ khí ấy cắm phập mũi xuống khoảng đất bùn,
đứng lắc lư. Palamedes chà xát hai bàn tay vào với nhau thật mạnh, sau đó chùi
miết vào ống quần mình. “Tôi tưởng nó là thanh Excal…” Anh ta quay lại nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.