BÍ MẬT CỦA NICHOLAS FLAMEL BẤT TỬ - TẬP 4: KẺ CHIÊU HỒN - Trang 45

ở giữa đám bùn. “Đây là chỗ uống nước của chúng.” Nhắm mắt lại, cô hít
một hơi thật sâu và ra dấu
bằng một thanh kiếm ngắn. “Thêm vài con nữa đang tới từ phía nam.” “Và
cả phía đông.” Joan thêm vào. Scatty mở to mắt, nhìn bạn mình. Ánh nắng
cuối chiều làm làn da của Joan như được dát vàng vậy. “Làm sao cô biết?”
Người phụ nữ Pháp kéo lấy vai nữ chiến binh tóc đỏ và xoay người cô lại.
Ba con hổ răng kiếm to lớn đã xuất hiện trên đám cỏ. Chúng đứng yên,
răng nhe ra, mắt mở to không chớp, chỉ có đuôilà khẽ đưaqua lại. “Đánh
hay chạy?” Joan hỏi. “Nếu chạy, chúng sẽ đuổi theo ta.” Scatty nói, giọng
vô cảm. “Nếu đánh, chúng áp đảo chúng ta. Bọn chúng quá đông. Dễ có
đến ba mươi con cả thảy.” Con hổ lớn nhất di chuyển chậm chạp và tiến tới
thăm dò. Cặp mắt vàng khè to cộ dán chặt lấy Scathach.
“Nó thích cô đấy.” Joan rù rì. Cô chạm lấy thanh gươm đeo trên vai và
nhận thấy nếu tất cả đám hổ này tấn công cùng một lúc, vũ khí của cô sẽ trở
nên vô dụng. “Tôi ưa chó hơn,” Scathach nói, quan sát con hổ thật kỹ. “Với
chó, cô biết được mình đang ở đâu.” Nói rồi, Scathach đút kiếm vào bao ở
sau lưng và rút nunchaku (côn :D ) từ phía bên hông ra. “Ở yên đó.” Cô ra
lệnh, và trước khi Joan trả lời, cô đã kịp lao về phía con hổ. Con vật vẫn
đứng im. Nữ chiến binh nhảy lên trên, thanh côn quay tròn , kêu vù vù
trong tay cô. Con hổ cong người, đuôi quất lên, nước bọt nhễu ra thành
từng dòng trên bộ răng vĩ đại… và nó nhảy chồm lên, vuốt mở to ra.
“Scatty!” Joan thở hổn hển, khi nữ chiến binh tóc đỏ tung mình trong
không trung, giống như vận động viên bơi lội nhảy ào xuống biển vậy.
Thoắt một cái, cô đã đối mặt với con hổ, chiếc côn vung ra, phần cán của
khúc gỗ dài 12 inch đập vào xương sống của con vật.
Scatty lại xoay vòng trên không rồi tiếp đất nhẹ nhàng. Còn con hổ, bị đòn
đau đến mức choáng váng, té uỵch xuống đất. Con thú cố run rẩy đứng dậy,
nhưng loạng choạng rồi lại té xuống. Scatty quay sang hai con khác, đập
đập cây côn vào lòng bàn tay trái. Hai con vật nhìn cô, rồi nhìn con bị
thương, chúng lùi lại, lẩn khuất trong đám cỏ lau. Joan ngoảnh mặt lại, bọn
hổ khác cũng đã biến mất. “Rất ấn tượng.” Cô nói. “Phải dạy cho chúng
biết ai là chủ ở đây.” Scatty nở nụ cười trên khuôn mặt có phần hoang dại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.