“Không bao giờ dùng đến.” Dee ngoắc ngón tay. “Tôi luôn luôn dùng
luồng điện.”
Đầu óc Josh quay cuồng, cậu liên tục nghĩ ra và loại bỏ hàng tá những
cảnh tượng. “Cầm bánh lái đi,” cậu chỉ dẫn. “Ông cứ rẽ vòng vòng đi.” Và
trước khi Pháp sư cầm lấy bánh lái Josh đã chui vào cabin nhỏ bên dưới.
Cậu đang tìm một thứ gì đó...và cậu đã lập tức thấy nó.
Chiếc hộp cứu thương ở trên tường, và ngay dưới nó, một chiếc tủ kính
treo một khẩu súng báo sáng bằng nhựa dùng để thu hút sự chú ý nếu
thuyền gặp nguy.
Josh mở hộp và lấy khẩu súng ra khỏi tường. Cậu đã nhìn thấy bố cậu
dùng cậu súng bắn pháo sáng trước đây, và cậu biết chúng hoạt động ra sao
dù chưa từng sử dụng. Cậu trở ngược lại thuyền. Nếu cậu có diêm, cậu sẽ
nhúng đầu dây vào dầu dùng bật lửa đốt và thả nó xuống nước.Với khẩu
súng cậu chỉ có một cách duy nhất là bắn pháo sáng vào lớp dầu mỏng trên
mặt nước.
Những Nereid đang tiến tới gần. Chúng tụ lại quanh tàu, mồm mở ra rồi
ngậm lại, răng nghiến vào nhau, mùi cá ươn gần như quá sức chịu đựng.
Josh cầm một can nhiên liệu lên lắc. Có chất lỏng bên trong. Cậu nắm
lấy tay cầm và quăng như thể đang ném bóng chày và ném về chỗ cậu có
thể nhìn thấy vệt dầu loang màu bảy sắc cầu vồng. Can dầu bay thẳng vào
giữa vết dầu loang.
Chiếc thuyền chìm xuống khi những Nereid tay như càng cua kéo hai
bên thân tàu xuống.
Cậu nắm chiếc súng bắn pháo bằng cả hai tay và nhắm vào chiếc can
đang nổi lềnh phềnh. Cậu biết đích xác về hướng gió, và cậu biết pháo sáng