CHƯƠNG BA MƯƠI BA
Mars Ultor dừng lại ở góc đường Broadway và đường Scott để lấy hơi.
Ông dựa vào bức tường gạch đó nhìn lại về đường Broadway. Ông đã
không nhận ra đoạn đường quá dốc, và chân ông do lâu ngày không luyện
tập, giờ trở nên cứng ngắc vì đau, các cơ bắp ê ẩm và đau rần. Khi
Zephaniah thả ông ra khỏi nhà tù xương ở dưới lòng Paris, luồng điện cứng
bao quanh người ông trong hàng thế kỷ biến thành bụi quanh chân ông,
giúp ông thoát khỏi sự nâng nề đeo bám ông bao lâu nay. Dưới lớp vỏ đó,
ông kinh hoàng nhận ra rằng cơ thể từng rất cường tráng của ông giờ trở
nên mềm nhẽo, chân rất yếu gần như không thể chống nổi trọng lượng cơ
thể. Nhưng ít nhất Mars Ultor đã có lại sức mạnh của mình; Zephaniah có
thể không có đôi mắt, vì bà đã đổi nó cho Chronos để có được tri thức giúp
chồng bà an toàn. Mars Ultor hít một hơi sâu. Khi tất cả những việc này
qua đi – và giả sử ông còn sống – ông nghĩ ông sẽ đi thăm lão Chronos ghê
tởm kia. Chắc chắn rằng vị Elder kinh khủng kia còn giữ đôi mắt của
Zephaniah ở trong một cái lọ ở đâu đó. Có thể ông có thể thuyết phục lão
đưa cho ông. Mars bẻ đốt ngón tay. Ông có thể rất thuyết phục.
Ông quay trái bước tới đường Scott.
Vị Elder cảm thấy nguồn sức mạnh kinh người, luồng sức mạnh đó đã đi
mất trước khi chiếc xe jeep quân đội đậu lại và ba người nhảy xuống vỉa hè.
Một người trông có vẻ là người Anh Điêng cao lớn, khắc khổ với làn da
màu đồng và sắc bén chui ra. “Ông là Mars.” Đó là một câu khẳng định,
chứ không phải câu hỏi.
“Ai muốn biết chứ?” Mars Ultor trả lời, nhìn quanh quẩn đường không
hiểu đây có phải một cuộc tấn công không.