ném Billy xuống. Người bất tử đập mạnh vào đá cuội bên dưới khiến luồng
điện ngay lập tức tan biến.
“Ôi mèn ơi, đau đó. Tôi nghĩ cậu làm rạn xương bánh chè tôi rồi.” Billy
đau đớn cằn nhằn. Anh ta duỗi tay và Josh kéo anh ta đứng dậy. “Tôi chưa
bao giờ nghĩ sẽ cám ơn ai làm tôi đau, nhưng cám ơn cậu nhé. Tôi nợ cậu –
và tôi sẽ không bao giờ quên.” Anh ta kiểm tra cánh tay trái. Cánh tay trông
xanh xao, nổi lên những đường gân và những mạch máu vỡ cùng những
phần thịt hình oval nơi từng là móng tay đang chảy máu. “Ghê thật,” anh
lẩm bẩm.
“Cậu ngốc thật đó,” Virginia mắng.
“Ngu ngốc là đệm của tên tôi đó,” Billy cười.
“Ông định thả con quái vật này vào thành phố à?” Machiavelli đột nhiên
nói. “Một con quái ăn thịt, uống luồng điện?”
“Con đầu tiên cho nhiều con sau này,” Dee nói kèm tiếng cười sau đó ho
và rùng mình. “Chúng ta sẽ để nó đi trên những con đường và ăn uống tiệc
tùng một tí. Ông thì có những câu chú rồi đó: ông sẽ đánh thức những con
quái vật trong xà lim và thả chúng vào thành phố.”
“Rồi sao nữa?” Machiavelli hỏi.
“Công việc của chúng ta ở đây thế là xong.” Dee mở rông cánh tay.
“Chúng ta làm những cái gì chúng ta được chủ nhân đáng kính ra lệnh. Ông
có thể bắt chuyến bay tiếp theo về Paris..à, có thể không phải chuyến sau vì
tôi không chắc hãng hàng không còn hoạt động được bao lâu nữa.” Hắn hất
hàm chỉ về phía nhà tù. “Tôi thấy có vài con rồng bay trong kia. Có thể ông
nên gửi nó cho mấy hãng hàng không.” Hắn lại sằng sặc cười.