BÍ MẬT ĐẢO LINCOLN - Trang 144

Nhưng cần phải hạ vỏ khí cầu từ trên cây xuống và cất giấu vào một nơi

chắc chắn - đó không phải là một việc dễ dàng. Nab, Harbert và chàng thủy
thủ đã leo lên ngọn thông và loay hoay mất hơn hai giờ mới hạ được xuống
đất những vỏ khí cầu cùng với van khí, lò so, các bộ phận bằng đồng, mà
còn cả lưới, hay nói cách khác là các dây cáp - Những thứ ấy trong tương
lai đều có thể sử dụng được cho tàu thủy.

Đến sáu giờ chiều công việc cất giấu khí cầu mới xong. Sau khi đặt tên

cho vịnh “Cảng Khí cầu” các khách bộ hành đi về mũi Cái móng. Pencroff
và kỹ sư bàn với nhau kế hoạch bắc một chiếc cầu qua sông Tạ ơn để nối
liền việc thông thương liên lạc với phần nam của đảo, sau đó đưa xe ba gác
đến chở vỏ khí cầu về, vì thuyền không chở nổi. Và Pencroff đề nghị cần
phải đóng một chiếc tàu có boong… và có thể dùng vỏ khí cầu để làm
buồm…

Đêm xuống dần. Những người di dân quyết định để thuyền lại, đi bộ trở

về. Khi các khách bộ hành của chúng ta trở về mũi Tìm thấy, nơi họ phát
hiện ra hòm đồ quý báu, thì trời đã bắt đầu tối. Cả ở đây nữa họ cũng không
tìm thấy dấu vết tàu đắm và đành phải đồng ý với kết luận của Cyrus Smith
đã rút ra.

Từ mũi Tìm thấy đến Lâu đài đá hoa cương còn bốn dặm nữa. Họ đi men

theo bờ biển và về đến khúc sông Tạ ơn thì đúng lúc nửa đêm.

Khúc sông ở đây rộng tám mươi fut, nhưng vượt qua không phải dễ

dàng. Phải nói rằng, các khách bộ hành của chúng ta đã đuối sức lắm rồi.
Họ chỉ muốn mau mau về đến Lâu đài đá hoa cương, ăn bữa tối và nằm
ngủ. Giá có một cái cầu thì chỉ mười lăm phút sau là họ đã về đến nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.