BÍ MẬT ĐẢO LINCOLN - Trang 193

- Một nhận xét hoàn toàn lôgic, - Gédéon Spilett tuyên bố, - đấy chính là

lời giải đố; đã rõ ràng cái hòm mà chúng ta tìm thấy là ở đâu rồi. Một tai
nạn đắm tàu đã xảy ra, vì đã có một người bị nạn. Dù anh ta là ai thì cũng
đã gặp may, vì Pencroff đã nảy ra ý định đóng tàu và hôm nay thử nó, chứ
chậm một ngày thôi chắc chắn cái chai sẽ bị va vào đá ngầm và vỡ tan rồi.

- Đúng thế, - Harbert nói, - may mà “Bonadventur” đã đi qua trong lúc

cái chai còn nổi trên mặt nước.

- Thế anh có thấy điều ấy lạ lùng không? - Cyrus Smith hỏi Pencroff.

- Tôi cảm thấy rằng đây là một dịp may, có vậy thôi, - chàng thủy thủ

đáp. - Còn ngài Cyrus, chẳng nhẽ ngài thấy trong việc này có điều gì đó
khác thường sao? Bởi vì, một cái chai có thể trôi đến đâu đó mà chả được?
Tại sao nó lại không có thể giạt vào đây?

- Có thể là anh nói đúng đấy, Pencroff, - kỹ sư trả lời, - nhưng…

- Nhưng, - Harbert nhận xét, - đâu có gì chứng tỏ là cái chai đã trôi trên

biển được bao lâu rồi?

- Chẳng có gì hết, - Gédéon Spilett trả lời, - và thậm chí cả bức thư hình

như cũng mới được viết đây thôi. Ngài nghĩ thế nào về điều này, thưa ngài
Cyrus?

- Khó nói đấy, nhưng chúng ta nhất định sẽ giải thích được tất cả! -

Cyrus Smith trả lời.

Trong lúc diễn ra câu chuyện ấy, Pencroff không ngồi bó tay. Chàng

chuyển sang góc hứng gió khác và “Bonadventur” giương hết cánh buồm
lao về mũi Cái móng. Ai nấy đều nghĩ về con người bị số phận quẳng lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.