BÍ MẬT ĐẢO LINCOLN - Trang 387

thảm họa, một ít nước mưa đọng lại trong hủm đá - đấy là tất cả những gì
mà những người bất hạnh có được.

Đến ngày thứ chín, 18 tháng ba, lương thực chỉ còn cho hai ngày, mặc dù

họ đã cắt bớt khẩu phần đến mức thấp nhất. Tất cả kiến thức của họ, tất cả
trí tuệ của họ đều đã không thể giúp ích gì trong tình trạng khốn như thế
này. Số phận của những người bạn ấy hoàn toàn tuỳ thuộc mệnh trời.

Cyrus Smith giữ được bình tĩnh. Gédéon Spilett hơi tỏ ra lo lắng, còn

Pencroff thì tức giận ngầm, cứ đi lui đi tới trên tảng đá. Harbert không rời
kỹ sư, nhìn ông với ánh mắt như chờ đợi ở người bạn lớn của mình sự giúp
đỡ, một sự giúp đỡ không thể có, không thể hình dung nổi. Nab và Ayrton
thì đành phận.

- Ôi, đau khổ! Sao mà đau khổ thế! - Pencroff cứ nhắc đi nhắc lại mãi. -

Giá như có dù là một chiếc xuồng nhỏ nào đó thôi, dù là một cái vỏ quả hồ
đào thôi thì chúng ta cũng sang được đảo Tabor rồi. Nhưng mà chẳng có gì,
chẳng có gì cả!

- Thuyền trưởng Nemo chết thật đúng lúc! - Có lần Nab nói.

Năm ngày nữa trôi qua. Cyrus Smith và những người bạn bất hạnh của

ông sống thoi thóp, bởi vì họ ăn chỉ để cầm chừng khỏi bị chết đói mà thôi.
Mọi người đều đã yếu sức đến mức tột cùng rồi. Harbert và Nab đã bắt đầu
mê sảng.

Giờ đây liệu họ có thể giữ được dù là một tia hy vọng nhỏ không?

Không. Họ hy vọng được vào điều gì? Vào một chiếc tàu sẽ chạy qua gần
tảng đá ư? Nhưng họ đã biết qua kinh nghiệm rằng những con tàu sẽ không
ghé vào vùng này của Thái Bình Dương. Mà chẳng lẽ lại có thể trông đợi
vào một sự ngẫu nhiên may mắn, đúng những ngày này đây chiếc tàu buồm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.