BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 191

giữa đại dương. Từng bóng hình lần lượt hiện lên quanh cô, thật chậm, thật
chậm...

Cô lang thang trong một ngôi nhà xa lạ, một dinh thự sáng bừng vì nắng
đang tràn qua những cửa sổ thật cao. Những căn phòng trống trải, không
khách khứa hay người hầu. Âm nhạc từ nơi nào đó dập dềnh trong không
trung, một giai điệu buồn bã xa xăm khiến tim cô chùng xuống. Vẩn vơ một
mình, cô thấy một căn phòng rộng rãi với những cây cột bằng cẩm thạch và
không có trần nhà... mà thông với bầu trời, từng đám mây lững lờ đổ bóng.
Dưới chân cô là sàn gỗ có những ô vuông đen trắng khổng lồ, trông như
bàn cờ, đây đó là những bức tượng lớn như người thật.

Annabelle tò mò bước từng bước quanh các bức tượng, ngắm nghía những
khuôn mặt điêu khắc sáng bừng. Thầm ước có ai đó để chuyện trò, một bàn
tay đàn ông ấm áp để nắm lấy, cô băng ngang bàn cờ khổng lồ, mò mẫm
kiếm tìm giữa những pho tượng bất động... cho đến khi cô thấy một hình
dáng tối thẫm đang lười nhác dựa vào cây cột cẩm thạch trắng muốt. Tim
cô bắt đầu đập thình thịch, những bước chân chậm dần khi một làn sóng
phấn khích trào dâng làm da cô nóng bừng và nhịp tim cô trở nên dồn dập.

Đó là Simon Hunt, đang tiến về phía cô với một nụ cười thấp thoáng trên
gương mặt. Anh bắt được cô trước khi cô kịp lùi lại, và cúi đầu thì thầm vào
tai cô.

“Bây giờ em sẽ khiêu vũ với tôi chứ?”

“Tôi không thể,” cô nói không ra hơi và vùng vẫy trong vòng tay siết chặt
của anh.

“Có, em có thể,” anh dịu dàng thúc giục, miệng anh nóng bỏng và êm ái
lướt qua mặt cô. “Vòng tay em qua người tôi...”

Cô giãy giụa trong vòng tay anh trong khi anh bật cười êm ái và hôn cô cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.