BÍ MẬT NGÔI MỘ CỔ - Trang 106

cậu lúng túng đứng yên trước cửa một tòa nhà giăng đầy vải sa đỏ, bên tai
vang lên một giọng nói ngọt ngào đến chết người:

“Ai da, quân gia, mời vào trong!”
“Quân gia?” Cậu cúi đầu nhìn, thấy mình đang mặc áo giáp, tay cầm một

thanh trường kiếm. Cậu lại ngẩng đầu nhìn trước mặt, đó là một người phụ
nữ trung niên bôi son trát phấn đầy mặt, đang cong môi nói gì đấy, bộ dạng
cười đùa lẳng lơ khiến cậu cảm thấy buồn nôn. Cuối cùng cậu cũng hiểu
được mình đang ở đâu. Kỹ viện.

Tú bà vẫn đang hết sức nhiệt tình mời chào cậu vào kỹ viện tìm thú vui.

Cậu lại cảm thấy trái tim mình trống rỗng, trong lòng dâng lên niềm chua
xót và nỗi nhớ mong không thể nói rõ thành lời, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi theo
tú bà vào trong kỹ viện. Mùi hương của son phấn trộn lẫn với mùi rượu
nồng nặc toát lên một vẻ thấp kém, dung tục. Tiểu Thực cảm thấy trái tim
mình giống như bị ai đó đục khoét một lỗ, không còn cảm giác gì.

Không rõ đã qua bao lâu, cậu cứ như đã hóa thành một cái xác không

hồn, không ngừng đi về phía trước, cho đến khi có một tiếng cười khổ vang
lên bên tai.

“Đừng nói với tôi, anh cũng đến để tìm thú vui.”
Trái tim như bị ai đó siết chặt, vô cùng đau đớn. Cậu ngước mắt lên, thấy

trước mặt mình là một gương mặt thanh tú, xinh đẹp, vừa lạ lẫm vừa thân
quen. Mày liễu mắt sáng, vừa dịu dàng lại vừa toát lên khí phách.

“Tiểu thư…”
Cậu nhỏ giọng gọi một tiếng. Lúc miệng cậu bật ra hai từ ấy, lòng cậu

bỗng đau như cắt.

Cô gái cười lớn, nói: “Ở đây còn có tiểu thư nào ư?”
Nghe nàng cười nói như thế còn khiến cậu đau xót hơn cả khi thấy nàng

khóc. Cậu siết chặt bàn tay, khổ sở nói: “Đi theo tôi! Tiểu thư ở nơi phong
trần như thế này, tôi…”

Lời còn chưa dứt, những cảnh tượng khác chợt hiện ra trong đầu cậu, ào

ạt như nước thủy triều đang ập xuống. Cậu nhìn thấy ân sư bị giải ra pháp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.