BÍ MẬT NGÔI NHÀ CUỐI HUYỆN - Trang 136

việc trồng thuốc phiện, cũng từ lý do lợi nhuận, vì hàng năm cái New Hope
City này cũng đóng góp rất nhiều vào ngân sách, dần dà khu vực này tập
trung rất đông dân cư từ một số vùng của Miến Điện và dân buôn trong khu
vực, kể cả có bọn tây đến đấy sống.
- Thế hả, vậy sao ở đấy có gì hay mà thu hút đông dân bốn phương lại
đấy thế - Hải Nam thắc mắc.
Trọng Dương nheo mắt, ngẫm nghĩ, một lát anh nói theo kinh nghiệm của
mình:
- Đơn giản, vì nó là khu vực giàu có, kinh doanh trao đổi thuốc phiện,
ngoài ra, còn tập trung buôn hàng lậu, đưa trực tiếp vào đấy chỉ trừ phí vận
tải thôi không đánh thuế, nên hàng rất rẻ so với một số nước khác trong khu
vực.
- Có thế thôi à? – Hải Nam cảm thấy vẫn chưa lý thú.
- Có tiền rồi, người ta sẽ nghĩ ra những luật lệ khác
Dương nói tiếp như thấy thách thức:
- Muốn đi buôn thì có hàng để buôn, muốn ăn thì có cái ăn ngon, ở
đấy nhiều món đặc sản quái lạ lắm nhưng phải nói là ngon thật, đánh nhau
thanh toán muốn mua súng cũng có nơi bán, muốn gái, ở đấy đúng là một
thành phố của nhà thổ, nói chung cái gì ở đấy cũng có, duy chỉ về công
nghiệp nó không phát triển lắm.
- Nó còn hay ở chỗ này, tức là nó gần giống với cái vùng Texas ngày
trước ở Mỹ đấy, dân chúng mâu thuẫn muốn xử nhau, cứ tự nhiên chém
giết bắn nhau, có chết người cũng chẳng có ma cảnh sát hay chính quyền
nào đến giải quyết, sống theo kiểu ngoài vòng pháp luật, trị theo luật giang
hồ.
Hải Nam trố mắt hỏi:
- Thế ở đấy không có chính quyền àh, anh Dương?
Dương nhăn mặt nói:
- Có chứ, không thì sao người ta gọi là thành phố tự trị được!
- Ở đấy cũng có lực lượng cảnh sát riêng, nhưng họ chỉ quan tâm làm
sao để duy trì cái thành phố để nó hái thêm tiền thôi, họ không quan tâm
đến các mâu thuẫn và thanh trừng giữa các băng đảng. Chuyện đó cũng dễ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.