BÍ MẬT NƠI GÓC TỐI - Trang 472

Tưởng Trầm cười hà hà, đần độn cúi đầu nhét thức ăn đầy miệng,

không chừa lại chút nào.

Chu Tư Việt lắc đầu, chặc chặc hai tiếng, “Ở bên đây được đào tạo tốt

đấy chứ nhỉ, chắc chắc bác Tưởng vui lắm.”

Tưởng Trầm khinh thường: “Còn lâu ông ấy mới thế, trước khi đi đã

nói rồi, ông không cần đứa con trai này nữa, hơn nửa năm rồi, ngay cả mẹ
tao cũng không cho ra cửa, không cho bà tới gặp tao.”

Nhắc tới Tưởng Chí Hùng, suy cho cùng Tưởng Trầm cũng có phần

tiếc nuối.

Ai mà không muốn bố mẹ ủng hộ khích lệ chuyện của mình được đâu,

thành tích không tốt, làm nhập ngũ là chuyện duy nhất cậu muốn làm,
nhưng trong mắt Tưởng Chí Hùng thì đây chính là không có trách nhiệm,
bất hiếu, chẳng thà chưa sinh ra đứa con trai này, vào đêm trước khi đi còn
nói ra hết biết bao điều bực dọc, lời lẽ cay đắng, ân đoạn nghĩa tuyệt, thế
nên cậu cũng không trông cậy ông ấy có thể tha thứ cho mình.

“Được rồi, xảy ra cũng đã xảy ra rồi, mày cứ ở đây mà an tâm tập

luyện đi, đợi bọn anh đây tới thăm mày, còn phía bác Tưởng, mày yên tâm,
có tụi tao chăm sóc, thân thể rất khỏe, vẫn là dáng vẻ ấy, nhiệt tình, cái gì
cũng quản, thấy bà lão đi qua đường cũng vội lên đỡ, rồi tao mới nhìn xem,
trời ạ, tuổi của bà ấy chưa bằng tuổi bố mày đâu.”

Tưởng Trầm: “Ông ấy cứ vậy đấy, ở đơn vị thì quản lỗi sai của họ, ở

nhà cũng quản, hễ hàng xóm láng giềng có chút gì là lại coi như nợ một
mình ông ấy, chẳng khác gì mẹ mày cả.”

Chu Tư Việt nhíu mày: “Nói bố mày mà còn đem mẹ tao ra nói, muốn

đánh nhau hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.