BÍ MẬT NƠI GÓC TỐI - Trang 492

Quảnhiên, ba trăm sáu mươi nghề, nghềnào cũng có thểcó Trạng

Nguyên, bỗng mình chợt hiểura, tại sao anh ta lại luôn ra vẻ mặt người dạ
thú như thế, bề ngoài nhìn anh takhông khác gìngười xem tiền như
mạng,nhưng thực chất lại cực kỳ khinh thườngđồngtiền.

Anh ta nhảkhỏi, nói với mình, “Anh đi theo ông chủkia, rất biết cách

làm ăn, nhiều đạo lý lớnlắm,nhưng câu nói nhiều nhất, là ba cái một sau.”

“Một đường bình an không phải ai cũng có, một chuyện mà thành nhất

định là cạm bẫy, một tấc chân thành tấc tấc vàng.”

Mình lĩnh giáo rồi, anh ta không có tiền thì ai có tiền.

—— “Nhật Ký Học Lại của Tiểu Quái Thú”

Chu Tư Việt trở lại chỗ, kéo ghế ngồi xuống, mở laptop, ánh mắt nhìn

Nguyên Phóng nằm chồm trên người Tào Văn Tuấn, tay chống trên bàn,
chuyển mắt về, nét mặt lạnh lùng, cứ như chỉ là thuận miệng hỏi chút.

Nguyên Phóng bối rối, quyết định nói ra sự thật.

“Hồi nãy ở cổng tao có lại bắt chuyện, có điều nửa chừng lại bỏ đi, cứ

tưởng nha đầu này sẽ không kiên nhẫn chờ, ai ngờ tao bắt chuyện với nhóm
thứ hai rồi mà cô ấy vẫn còn ở đó đợi tao, đợi hơn một tiếng, mẹ nó đúng là
có nghị lực.”

Sống chung một năm, bạn cùng phòng là ai, mọi người đều biết rõ,

mọi người cũng rất rõ tính tự kỷ tự luyến của Nguyên Phóng, bình thường
có cô gái nào đi ngang qua nhìn bọn họ mấy lần, lập tức Nguyên Phóng sẽ
khoác vai anh em nói, “Có triển vọng.”

Nghe được câu này, Tào Văn Tuấn lại ồn ào: “Lão Nguyên, tao cược

một thùng nước ngọt, là mày lúc ấy chớm tình đúng không… Có phải cho
là cô nương người ta thích mày không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.