Cậu bé không lộn xộn nữa, ngoan ngoãn giải đề, Đinh Tiễn dần dà thôi
cười, cầm điện thoại lên xoay người đi ra ngoài.
Cô dán người lên cánh cửa, cúi đầu lướt tin nhắn và nhật ký cuộc gọi,
ngoại trừ một tin nhắn gửi đến vào tối hôm đó sau khi xuống máy bay ở
Quảng Đông ra thì đến giờ không có tin nhắn nào khác.
Bận đến thế ư? Đến nỗi không có thời gian gửi tin nhắn cho cô?
Đinh Tiễn giận dỗi nhìn tin nhắn nằm đầu tiên trong điện thoại.
“Tớ đến rồi.”
Đến từ Chu.
Tin nhắn chỉ gồm ba chữ này đã bị cô nhìn tới mức xuyên thủng,
nhưng vẫn chưa thấy có tin nhắn mới gửi đến.
Cô cắn môi nhẫn nhịn, bấm tạch tạch lên bàn phím.
“Cậu đến rồi đi đâu rồi thế hả?”
Tay dần dừng lại, cô nhíu mày chậc một tiếng, xóa đi rồi lại tạch tạch
bấm một đoạn nữa,
“Gần đây cậu đang bận gì à?”
Lại cảm thấy giọng quá dịu, vậy là lại xóa đi, bấm lại: “Sao lâu vậy
mà không liên lạc với tớ, cậu muốn chia tay hả?!”
Rồi lại cảm thấy có vẻ quá cố tình gây sự quá, đang định xóa đi thì…
“Có muốn ăn hoa quả không Tiễn Tiễn ơi?” Cô chủ nhà bưng khay trái
cây, bất thình lình xuất hiện trước mặt cô, Đinh Tiễn giật mình run tay lên,
rồi cúi đầu nhìn, tin nhắn đã được gửi đi.