BÍ MẬT NƠI GÓC TỐI - Trang 714

Mấy người lão Tưởng đều nói, trong số mấy đứa con, chỉ có Chu Tư

Việt là được ông dạy bảo tốt nhất.

Lúc rời khỏi Bắc Kinh, Chu Tông Đường là người hảo sĩ diện, không

hề thông báo với một ai, cũng dặn Chu Tư Việt đừng làm phiền mấy người
chú Tưởng làm gì, chuyện này cứ chấm dứt tại đây đi.

Cậu nghe lời.

Hồi đó Chu Tư Việt còn tức giận thật, sao cậu cứ nghe lời như vậy

chứ, chuyện gì cũng kéo vào mình, có ai cám ơn ông không?

Người ta chỉ hận không một đạp giết chết được ông.

Nhưng Chu Tông Đường luôn hiền hậu, hay lấy đức báo oán.

Đêm hôm đó, cậu đứng ngoài cửa phòng bệnh, nhìn bóng dáng cao

lớn hăng hái ngày xưa nay gầy đét da bọc xương, nằm trên giường không
có chút sức sống, bỗng chóp mũi cậu cay xè.

Cậu nhớ lúc còn bé mình từng gọi Chu Tông Đường là robot, bởi vì

ông chưa từng đổ bệnh bao giờ. Sau đó mới biết là do sợ cậu và mẹ lo lắng
nên luôn lén đến bệnh viện uống thuốc rồi thôi, nếu không phải mấy người
chú Tưởng vô tình nói, thì cậu thực sự đã nghĩ bố mình là robot làm bằng
sắt, không hề bị bệnh.

“Sao bố cứ thích lén lút vào viện vậy?” Giọng nói cũng nghèn nghẹn.

Chu Tông Đường cố cười gượng, vẫn là do thấy được con trai nên vui

lên, tinh thần cũng khá hơn bình thường nhiều, lại còn đùa với cậu: “Có là
robot… thì cũng sẽ… mệt mỏi mà.”

Chu Tư Việt quay đầu đi cúi xuống, ông biết trong lòng cậu khó chịu.

Một đêm trước khi chia tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.