năm nên săn chắc vô cùng, như ôm phải cọc gỗ nóng ran.
Vừa cứng lại vừa nóng.
Thậm chí còn có thể cảm nhận được gân xanh gồ lên trên cánh tay
cậu.
Thường ngày cô hay quan sát tay cậu, thon dài lại sạch sẽ, thế nhưng
đây vẫn là một cậu con trai.
Hình ảnh như dừng lại, gió xào xạc thỏi khung cửa kêu kẽo cà kẽo kẹt,
bên ngoài đã gần như không còn nghe thấy tiếng ve kêu nữa rồi, trong
phòng học ồn ào ầm ĩ này, cả hai ngây ngốc nhìn đối phương.