BÍ MẬT QUẢ CHUÔNG - Trang 152

của mình một người nào có kiến thức và kinh nghiệm đủ để làm quân sư
danh dự cho một hãng lớn như hãng buôn họ Lâm.”

Lâm Phiên uống một ngụm trà rồi nói, “Thưa, để tỏ lòng cảm tạ, hãng buôn
đối thủ của thảo dân dành một phần mười thu nhập cho ngài quân sư kia.
Đúng là số tiền này chẳng đáng bao nhiêu so với lương bổng của một đại
quan, có lẽ khoảng năm nghìn đĩnh bạc mỗi tháng gì đó, nhưng dù sao nó
cũng có ích khi người ta có một gia môn lớn!”

Huyện lệnh vuốt râu ra chiều nghĩ ngợi rồi đáp, “Mong rằng ngươi sẽ hiểu
là bản quan lấy làm tiếc như thế nào vì đã không giúp đỡ được. Nếu không
kính trọng ngươi thì ta đã giới thiệu ngươi với một vị đồng liêu rồi. Nhưng
theo thiển ý của bản quan thì ông ta không đáp ứng được cho hãng buôn họ
Lâm đâu!”

Lâm Phiên đứng dậy, “Xin đại nhân thứ lỗi cho sự vụng về của thảo dân,
nhưng thảo dân muốn đại nhân hiểu cho rằng khoản tiền mà thảo dân nêu ra
một cách bộp chộp như vừa rồi có thể vẫn chưa đủ. Có lẽ phải gấp đôi
chăng? Thôi, khi nào có thời gian suy nghĩ, có thể ngài sẽ đề xuất cho thảo
dân một cái tên chứ?”

Địch Nhân Kiệt cũng đứng lên, “Bản quan lấy làm tiếc là không thể tìm
được trong số đồng liêu hạn chế của mình một người có năng lực như vậy.”

Khách lại cúi gập người lần nữa rồi cáo từ ra về, huyện lệnh tiễn khách ra
tới tận kiệu.

Sau chuyến viếng thăm này, Hồng sư gia lại thấy Địch Nhân Kiệt tươi tỉnh
như trước. Ông kể cho lão nghe cuộc chuyện trò vừa rồi và kết luận, “Con
chuột nhắt đã cảm thấy mình bị sa bẫy. Nó đang tìm cách mở đường thoát
ra ngoài!”

Thế nhưng, ngày hôm sau huyện lệnh lại tỏ ra cau có. Ngay cả thái độ hào
hứng của Đào Cam khi tả lại vẻ mặt dữ tợn của viên quản gia Quảng Châu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.