BÍ MẬT QUẢ CHUÔNG - Trang 158

“Nếu ông là bạn đồng minh của hồn ma thì ta thấy chẳng sao cả. Thậm chí
ông có thể bảo họ rằng bọn ta là những người lương thiện. Họ làm ơn đừng
quấy rầy giấc ngủ của bọn ta bằng những cuộc đùa ban đêm của họ.”

Chẳng nói chẳng rằng, Địch Nhân Kiệt mượn một bó đuốc rồi leo lên bậc
thềm dẫn tới cổng quán. Trên hai cánh cổng lớn có một thanh sắt chặn
ngang. Nâng đuốc lên soi, huyện lệnh nhìn thấy một mảnh giấy dán lên ổ
khóa. Trên giấy có dấu ấn của Phùng huyện lệnh với dòng chữ ‘Nha phủ
Phổ Dương’ kèm theo ngày tháng ghi cách đây hai năm.

Địch Nhân Kiệt đi vòng quanh hè và cuối cùng tìm thấy một cửa vào nhỏ
hơn, cũng bị khóa, nhưng phần trên được đóng lưới mắt cáo bằng gỗ. Ông
dụi tắt đuốc rồi kiễng chân dõi mắt nhìn vào bóng đêm, sau đó lại dỏng tai
nghe ngóng.

Ở phía sâu trong đạo quán, ông có cảm giác như nghe thấy tiếng chân lê
bước, nhưng có thể một con dơi bay cũng gây ra được tiếng động kiểu như
vậy. Một lúc sau cảnh vật lại hoàn toàn yên tĩnh.

Huyện lệnh tự hỏi không biết tai mình có nghe nhầm không, thế là ông vẫn
tiếp tục lắng nghe. Ông nghe thấy tiếng động gì đó như tiếng búa gõ khản
đục. Rồi âm thanh đó bỗng nhiên im bặt và ông lại chẳng nghe thấy gì nữa.

Tiếng động thứ nhất có thể giải thích được, còn tiếng búa gõ thì thật lạ
lùng. Chắc chắn sẽ phải mở cuộc điều tra.

Đến khi thấy huyện lệnh trở ra, Thẩm Bát kêu lên, “Ông ở trong ấy lâu
khiếp! Ông có nhìn thấy gì không?”

“Ồ! Chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ có hai con quỷ mắt xanh đang ngồi chơi
xúc xắc bằng những đầu người mới bị chặt xong.”

“Ối trời ơi! Cái chỗ này sao mà khiếp thế! Thôi thì… có ai được phép chọn
hàng xóm đâu!” Thẩm Bát thốt lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.