BÍ MẬT QUẢ CHUÔNG - Trang 156

ngồi chễm chệ như thường ngày bên tường, xung quanh là thuộc hạ của gã
đang say mê đổ xúc xắc.

Cả bọn ngẩng lên khi thấy có người đến, chúng nhìn người khách lạ với vẻ
hoài nghi. Nhưng khi nhìn thấy tấm biển, Thẩm Bát khạc nhổ vẻ kinh tởm
rồi quát lên, “Cút đi! Cút ngay đi! Quá khứ của ta quá tồi tệ rồi nên ta
chẳng còn muốn biết tương lai nữa. Biến đi, ta không thể chịu được khi
nhìn thấy ngươi!”

“Chẳng hay ở đây có vị nào tên là Thẩm Bát không ạ?” Ông thầy bói giả
danh lễ độ hỏi.

Hai tên du đãng liền bâu lấy huyện lệnh, trong khi tên đầu đảng đứng phắt
dậy với vẻ nhanh nhẹn khác thường. Tên đầu lĩnh tuyên bố, “Ta chưa bao
giờ nghe thấy cái tên ấy cả! Tại sao ngươi hỏi như vậy?”

“Ồ, xin lão gia đừng giận! Ta vừa gặp một vị huynh đệ. Khi thấy ta đi về
phía này, ông ấy liền đưa cho ta hai xâu tiền, bảo rằng đó là tiền của một
người phường khất cái gửi cho Thẩm Bát và nhờ ta đem tới hộ. Thường
ngày anh ta vẫn có mặt ở đây, nhưng nếu không có thì thôi vậy!” huyện
lệnh ngọt ngào đáp.

Ông làm ra vẻ muốn quay ra.

Kẻ kia giận dữ quát lên, “Thẩm Bát chính là ta. Đừng có định lấy tiền của
quân sư phường khất cái nhé.”

Địch Nhân Kiệt vội đưa tiền cho gã. Tên đầu đảng giật lấy tiền khỏi tay ông
rồi bắt đầu đếm. Khi thấy số tiền được trao đủ, gã mới dịu đi.

“Ông thật tử tế,” gã tuyên bố. “Tha lỗi cho thái độ khiếm nhã vừa rồi nhé.
Ông biết đấy, vừa qua bọn ta có một vị khách thật kỳ lạ. Có một nam nhân
mà ta tưởng là tên vô lại đáng kính, đến đây nhờ ta một việc, tất nhiên ta đã
giúp y. Vậy mà bây giờ bằng hữu mới cho ta biết y chẳng phải người lương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.