BÍ MẬT QUẢ CHUÔNG - Trang 157

thiện nào cả mà chính là kẻ đồng lõa của nha phủ. Đại Đường này sẽ ra sao
nếu người ta không còn có thể tin tưởng người khác nữa? Chà. Dù sao ta
vẫn thích chơi xúc xắc với y! Thôi mời ông ngồi xuống đây nghỉ một tí. Ta
không dám mời ông chơi xúc xắc đâu, vì ông biết đoán hậu vận.”

Huyện lệnh ngồi xổm xuống và câu chuyện nhanh chóng chuyển sang
hướng chung chung.

Địch Nhân Kiệt cũng đã nghiên cứu nhiều tập tục của bọn đạo tặc và biết
nói tiếng lóng của chúng. Ông bắt đầu kể những câu chuyện khôi hài gây
ấn tượng. Sau đó ông chuyển sang kể một câu chuyện ma quỷ rợn người.

Thẩm Bát giơ tay ngăn ông lại. Y trịnh trọng kêu lên, “Im lặng! Ở đây bọn
ta có hàng xóm là những vong hồn lang thang. Ta không muốn người khác
nói xấu về họ trước mặt mình.”

Địch Nhân Kiệt làm bộ ngạc nhiên, thế là Thẩm Bát vội kể câu chuyện về
đạo quán bỏ hoang, không gì ngoài những điều mà huyện lệnh đã được
nghe.

Ông thầy bói giả danh nói, “Ta không nói xấu hồn ma. Có thể nói họ còn là
đồng minh của ta. Đôi khi ta phải hỏi họ để đoán cho người sống về đường
hậu vận và sự giúp đỡ tử tế của họ đã giúp ta hốt được khá nhiều tiền! Để
đền ơn, ta thường cúng bánh ngọt ở những nơi họ thường lui tới. Loại bánh
này ăn rất ngon.”

Thẩm Bát vỗ đùi reo lên, “Tiếc là ta vẫn không biết những chiếc bánh mình
để dành tối hôm qua đi đằng nào rồi. Lúc họ ăn thì không thể lấy lại được
nữa! Thật là học mãi vẫn không biết thế nào là đủ.”

Địch Nhân Kiệt bắt gặp nụ cười ranh mãnh trên môi một tên cướp. Làm ra
vẻ không để ý, ông hỏi, “Có phiền gì nếu ta vào thăm đạo quán không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.