Hai tay Lê Lạc chống vào đầu gối, nghe được câu hỏi của Tạ Uẩn
Ninh, cô giơ một ngón tay lên, ngay sau đó gập lại một nửa: "... Nửa vòng."
Một nửa vòng công viên Lan Thương là khoảng một km.
Tạ Uẩn Ninh buồn cười, khóe miệng khẽ cong lên. Mới chạy được nửa
vòng mà đã mệt mỏi đến như vậy, anh nhìn phía trước một chút, đưa ra một
mục tiêu nói: "Còn có thể chạy tiếp không? Chúng ta cùng nhau chạy một
vòng."
"Không thành vấn đề, tôi có thể." Lê Lạc tràn đầy lòng tin, nhìn Tạ
Uẩn Ninh ra dấu “ok”.
Một vòng là hai cây số, thật ra thì Tạ Uẩn Ninh cũng hơi lo lắng. Sự
bộc phát của Lê Lạc làm anh kinh ngạc. Giống như là đáp lại lời đùa giỡn
của anh, cô kiên trì chạy hết một vòng này, năm bước hít một hơi, năm
bước thở một hơi, sau đó cô còn chạy tới trước mặt anh, giống như một đứa
trẻ dương dương tự đắc, còn không quên quay đầu lại nhìn anh.
Tạ Uẩn Ninh cười.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cô gái Lê Lạc này có một mặt trầm ổn.
Chỉ là thỉnh thoảng cô vẫn có một vài hành động đúng với lứa tuổi của
mình. Ngây thơ, tinh thần phấn chấn, hoạt bát... Rất nhiều đàn ông đều cảm
thấy quen những cô gái trẻ sẽ mang tới cảm giác mới mẻ, tuy nhiên tâm tư
Tạ Uẩn Ninh rất vững chắc. Ví dụ như yêu cầu của anh khi đi xem mắt là
người con gái không thể ít hơn 28 tuổi, bởi vì anh thật sự không có hứng
thú gì với trẻ vị thành niên.
Cuối cùng thì “trẻ vị thành niên” Lê Lạc cũng chạy xong một vòng,
thở hồng hộc đi tới bên cạnh Tạ Uẩn Ninh. Đối lập với sự nhàn nhã của Tạ
Uẩn Ninh, mồ hôi cô chảy ròng ròng, mặt nóng bừng, tim đập nhanh hơn.
Không có bất kỳ suy nghĩ gì, cô khen Tạ Uẩn Ninh một câu: "Thầy Tạ,
không ngờ thể lực của thầy lại tốt như vậy."