BÍ MẬT THỨC TỈNH - Trang 126

Cô gọi anh là thầy Tạ, so với cách gọi "Giáo sư Tạ" như trước kia

cũng thân thiết hơn mấy phần.

Thể lực? Tạ Uẩn Ninh nhìn gương mặt ửng hồng của Lê Lạc, trả lời

rất khiêm tốn: "Cũng bình thường thôi." Thực sự thì quãng đường chạy
hôm nay đối với anh mà nói chỉ giống như là đang tản bộ vậy.

Lê Lạc cười khẽ trong lòng, không biết có phải là do vừa mới vận

động xong hay không, hay là do vừa thu hẹp được khoảng cách với Tạ Uẩn
Ninh mà tâm trạng cô cũng thoải mái vui vẻ hơn một chút, thậm chí còn có
cảm giác hưng phấn.

Hai người cùng ra khỏi công viên, Lê Lạc phất tay tạm biệt Tạ Uẩn

Ninh, sau đó đi sang bên cạnh quẹt thẻ mượn một chiếc xe đạp công cộng,
cô ngồi lên xe đạp, đạp xe đến trước mặt Tạ Uẩn Ninh, cô lại nói tạm biệt
một lần nữa, sau đó mới đạp xe rời đi.

Tạ Uẩn Ninh đứng tại chỗ, giật giật khóe miệng. Anh còn định sẽ mời

cô ăn sáng, nhưng thôi bỏ đi. Tạ Uẩn Ninh xoay người, đi về phía xe của
mình trong bãi đỗ xe.

Đột nhiên một tiếng “Bịch" vang lên từ phía sau lưng anh.

Tạ Uẩn Ninh quay đầu lại, quả nhiên phía trước 50m bên ngoài, Lê

Lạc ngã trên nền đá hoa cương, nhìn qua có vẻ rất nghiêm trọng, tay cô
chống xuống mặt đất, nhất thời không dậy nổi.

Tạ Uẩn Ninh nhíu mày, sải bước đi tới.

Lê Lạc quên mất 25 năm nay cô không đi xe đạp, lại đánh giá quá cao

khả năng đi xe của mình, vừa rồi phía trước có một con dốc nhỏ, cô định sẽ
phóng lên, kết quả là người thì sảy chân, xe thì chệch bánh, cả người cả xe
đều ngã xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.