“Cho nên?”
“Em có thể theo đuổi thầy không?”
Tạ Uẩn Ninh cảm thấy mình không cẩn thận sa vào bẫy rồi. Nhưng mà
anh đã nhanh chóng cự tuyệt, không chút do dự nói: "Không thể."
Lê Lạc cúi đầu, dáng vẻ thật sự tiếc nuối. Tạ Uẩn Ninh liếc mắt nhìn,
lại cảm thấy cô bây giờ rất giống một đứa trẻ không được cho kẹo. Anh vừa
hỏi Lê Lạc bắt đầu thích anh từ khi nào, bởi vì anh không tin lời cô nói, mà
cho dù anh tin lời cô nói... anh cũng sẽ không cho lời nói của cô là thật, bởi
vì trong mắt anh, cô và Thương Ngôn cũng không khác gì nhau.
Một đứa trẻ không biết trên dưới.
Chỉ là, anh không thể can thiệp đến hành động của cô, cho nên anh
cho cô cơ hội lựa chọn. Vẻ mặt Tạ Uẩn Ninh không thay đổi, chỉ là giọng
nói đã chậm lại một chút: "Đương nhiên, cô cũng có thể theo đuổi tôi."
Cái gì? Sao lại đổi ý nhanh như vậy? Lê Lạc lập tức ngẩng đầu lên, lần
này vẻ mặt kinh ngạc của cô không phải là giả bộ.
"Điều kiện tiên quyết là cô phải rời khỏi tổ của tôi, rời khỏi sở sinh
hóa tế bào." Tạ Uẩn Ninh nói ra điều kiện. Nếu như Lê Lạc rời khỏi sở sinh
hóa tế bào, cô và anh không còn gì liên quan đến nhau, đương nhiên anh
cũng không có cách nào can thiệp tới bất kỳ hành động nào của một người
ngoài. Đúng không?
Cho nên hoặc là theo đuổi anh, hoặc là ở lại. Tạ Uẩn Ninh giống như
là tốt bụng cho cô hai sự lựa chọn, tuy nhiên anh biết chắc cô sẽ lựa chọn ở
lại! Lê Lạc cắn môi dưới, cô phải nói câu từ bỏ thế nào cho dễ nghe một
chút đây?
Sau đó cô nắm chặt tay lại, cảm thấy thật khó khăn, thật rối rắm.